
. Không phải thích cái kiểu coi cho vui để cười té ghế, cũng không phải thích cái kiểu nhạc hay, ca sĩ đẹp, mà thích ở chỗ cái sự hết mình của các bạn ấy, cái sự “tỏa sáng” dù bằng cách nào đi chăng nữa, và cái sự tự tin, quyền năng của sự tự tin thì luôn luôn lớn, nhất là với tuổi trẻ.
Nhiều bạn coi cũng khoái chết mồ, nhưng bày đặt này nọ bảo chương trình không được nhân văn vì đem cái xấu của người khác ra làm trò cười
, nhưng với tui thì tui rất khoái, rất thích và khâm phục. Khâm phục không chỉ đơn giản là vì họ biết cách chứng tỏ bản thân mình, show off và thể hiện đầy đủ con người của họ bằng một cách rất riêng, rất đẹp, rất… đam mê,
chứ không phải là những kẻ chỉ biết theo đuổi ước mơ của người khác, hay chỉ làm trò trên mạng để rốt cuộc chẳng thực hiện nổi một ước mơ ngay cả nhỏ bé nhất của mình.
, nên tui khâm phục họ. Tui cũng thích hát, nhưng chưa bao giờ tui dám đi thi. Tui cũng thích nhảy múa, nhưng chưa bao giờ tui dám theo đuổi. Tui cũng thích làm nghệ thuật, thích chơi ngông, thích lên sóng truyền hình, nhưng chưa bao giờ tui đủ can đảm để làm điều đó. Tiêu chí của những cuộc thi như vầy là “from zero to hero”
, nếu họ thi và họ rớt, thì họ đã không còn là zero nữa, ít ra họ đã là con số 1, số 2 gì đó, vì ít ra họ đã được quyền thể hiện bản thân mình trước công chúng, dù thất bại hay thành công
. Còn tui và những ai không dám theo đuổi ước mơ của mình một cách can đảm, thì mãi mãi chỉ là một con số không…
và nó cho bạn thấy trên cuộc đời này có những người trẻ và lúc nào cũng “đam mê” cùng cực, họ stick bản thân mình vào một mục tiêu và không ngại chấp nhận rủi ro để đoạt lấy cơ hội dù chỉ là 0,001% đó
, họ hơn tất cả chúng ta, những người đam mê hời hợt, sống hời hợt, biểu cảm hời hợt…Theo dõi kỹ Vietnam Idol sẽ biết được… bài nào đang hot trong thị trường nhạc trẻ hiện nay. Nếu năm kia các bài hát như Về ăn cơm, giấc mơ trưa… được chọn nhiều nhất thì có lẽ năm nay tới lượt Nobody, My Apology, Vọng cổ teen và… Tôi thích lên ngôi
. Mỗi người một phong cách, mỗi bạn một kiểu, mỗi cá thể có một niềm đam mê khác nhau, không ai giống ai, nghĩa là họ có nhiều con đường, nhưng điểm đến thì chỉ có 1. Thú vị hen? 
Nhiều bạn cứ hỏi tại sao có một số người biết chắc là sẽ bị làm trò cười mà vẫn cứ đến tham dự? Điên à? Hâm à? Hay thần kinh có vấn đề? Không, họ thích đấy
. Một số người sinh ra để làm ca sĩ, một số kẻ sinh ra làm khán giả, một số bạn sinh ra để làm nhà phê bình khó tính, thì cũng sẽ có một số người sinh ra để… gây cười. Chẳng có gì là xấu hay tốt một cách tuyệt đối cả, bản thân chúng ta coi show và thấy vui thì cười, đó hẳn cũng là một niềm vui mà họ đã mang đến được cho khán giả. Vậy sao bảo họ điên, họ tỉnh đấy chứ, chỉ có điều đam mê của họ quá mạnh, cái nỗi sợ bị… cười không chặn nổi niềm đam mê ca hát.
Vậy là họ tham gia. Tui thấy tốt đó chứ. Thế nên chương trình này mà có làm tới 100 năm nữa thì vẫn còn có những bạn như thế, không phải vì họ không biết sẽ bị cười, nhưng đơn giản là họ thích thế. 
Coi vòng Audition ở Hà Nội, có lẽ một số bạn cũng hồi hộp như tui, đã rất tò mò muốn biết thực hư vụ Sơn lâm – Siu Black như thế nào?

Lâm dừng lại ở đó là đúng, quá đúng. Còn chuyện phát ngôn của chị Siu có làm tổn thương Lâm không thì cái đó còn tùy vào cảm quan của mọi người. Tui vốn là một đứa rộng lượng nên với tui thì chuyện đó quá bình thường. Dĩ nhiên, có một số người nhạy cảm và khó tính sẽ không thích nghe những chuyện đại loại vậy, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Siu sai, vì sống trên đời làm sao mà vừa lòng tất cả mọi người được. Nhất là khi Vietnam Idol là một cuộc chơi đầy khắc nghiệt.
Nhiều người nói màn “biến mất” của BGK trong phần thi “nhắm tịt mắt” của thí sinh nọ là bất lịch sự. Tui thấy có gì bất lịch sự đâu, vui mà, dễ thương mà, tếu mà. Không biết các bạn ý nghĩ sao nữa trời, cái gì cũng chê và phản bác được hay sao đó. Khán giả cũng là người, nếu nhận xét và chấm điểm đạo mạo quá thì bị chê nhàm chán, không giống nước ngoài, pha trò nhiều quá thì bảo là không hợp với văn hóa Việt Nam. Mắc mệt! Sống sao cho vừa lòng người đây? Coi ti vi là để giải trí nhẹ nhàng mà hen? Tui thấy trò này vui, dĩ nhiên không nên áp dụng nhiều vì xài nhiều đâm ra mất hay. Tui thấy yếu tố giải trí được nâng cao vậy rồi mà còn bị chê thì quả là pó tay.
Hầu như năm nào cũng có thí sinh hát Rap, nhưng rất ít thí sinh đậu. tại sao? Nhiều bạn nhầm lẫn Vietnam idol với các cuộc thi chính thống khác (chỉ cần hát hay, có kỹ thuật là đủ) và các cuộc thì tài năng (chỉ cần 1 tài năng là đủ) nên nghĩ rằng hát gì cũng là hát, và ví dụ như hát rap hay cực thì cũng sẽ có vé vào vòng trong. Hehe, lầm to, Vietnam Idol không phải là Britain Got Talent show, người ta không cho bạn bám vào một tài năng từ đầu đến cuối chương trình, bạn sẽ bị quăng quật từ thể loại này sang thể loại khác, nhào nặn từ kiểu hát này sang kiểu hát khác, nói chung, bạn phải có bản lĩnh và bạn… đa tài. Vietnam Idol mang nặng tính giải trí và tranh đấu cao, nó không chỉ đơn thuần là chấm điểm về kỹ thuật thanh nhạc hay khả năng đọc rap, nó thiên về “học rộng” hơn “hiểu sâu”, vì thế mà giả dụ như… Eminem có thi thì cũng chưa chắc đậu, vì đọc rap, hát opera, ca vọng cổ có… đỉnh tới đâu cũng không thể làm Vietnam Idol được.
Lời khuyên cho một số bạn là khi đi thi (những năm sau) là nên chọn nhiều bài hát nhiều thể loại chuẩn bị sẵn cho mình: sôi động, trữ tình, sâu lắng… và nên chọn những bài hát phù hợp với giọng, phô bày được nét đẹp trong tiếng hát của bản thân.
Túm lại về phần thi Audition ở Hà Nội: dzui, hài, dễ thương và xúc động. Vietnam idol vẫn xứng đáng là chương trình truyền hình tui thích nhất từ trước đến giờ ở Vn vì nó hội tụ đây đủ yếu tố về giải trí và nghệ thuật, mà quan trọng là nó trẻ, nó khỏe, nó thể hiện được sự đam mê trong mắt những con người yêu ca hát đó.
Có đam mê là có thành công các bạn ạ. Chúc cho mấy bạn ấy dù đậu hay rớt vẫn cứ luôn giữ vững niềm đam mê của mình nhé.
Chương trình được phát vào lúc 21h thứ 7 hàng tuần trên kênh VTV6 và YANTV.
, dạo này tui nhạy cảm, mong manh và dễ vỡ… thí sợ.
Lần đầu tiên tui nghe B What You Wanna B là nghe trên audition, khoái dễ sợ, mà chắc ai nghe bài này cũng khoái thôi vì nó cool quá chừng mà. Vậy mà tui tưởng Darin là con nhỏ hát đầu tiên trong bài hát đó bay, ai dè hổng phải, nó là con nhỏ hát… bè thôi, còn giọng nam mới là Darin. Dễ chừng… 4,5 năm rùi tui mới phát hiện ra sự thật này (chiều hôm nay), và hồi đó còn tưởng bài nì là nhạc Hàn chứ không phải nhạc Anh, nên cứ vô tư nghe mà hem thèm tìm hiểu chi hết 







Ra ngân hàng thì nhân viên mặt lạnh mày lùng, tui đi 3 chi nhánh rùi chỗ nào cũng vậy hết, có một chỗ có mấy chị kia rất xinh nhưng rất xấu nết, ngồi nhắn tin với tám điện thoại ko hà
, nhiều lúc tui chờ râu mọc dài tới rún không thấy ai hỏi han chi hết, mà ngân hàng nó vắng hoe chớ có đông chi cam. Sau vài lần như rứa thì tui cạch không thèm ra ngân hàng của các bạn Tech nữa, mặc dù phải công nhận một điều là thẻ của các bạn Tech xài ổn định, ATM dễ nhận diện, bố trí các khu vực rút tiền trong thành phố hợp lý, máy chạy cũng tốt, nên nói chung là chơi với các bạn này thì tui chỉ chơi bên ngoài thui, không lấn sâu bên trong, không chỉ mất công rước bực vào thân.

, dù không gây bực cho họ. Thực ra đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của tui thôi vì mỗi chỗ tui chỉ mới tới chừng 2,3 lần ở 2,3 chi nhánh nên không thể nào đánh giá chính xác cả một hệ thống được, nhưng chúng ta nên nhớ là công ty nào cũng có văn hoá của công ty đó, đến 1 lần mà gặp vậy thì ko nói chứ đến 2,3 lần ở 2,3 chỗ khác nhau mà không có tiến triển gì thì quả là rất đáng để đặt câu hỏi.

), tui tới ACB để lấy lại mật khẩu (lần thứ 2) vì đã quên (lần thứ 2), đồng thời cũng để gửi tiền vào tài khoản năm ba chục ngàn mua hàng online chơi. Nói chung là lòng tui rất khấp khởi vì 2 lần trước đó đến ACB đều được phục vụ rất tốt, phải nói là phục vụ tận răng luôn. Điện thoại tới thì bạn điện thoại viên nói chuyện nhỏ nhẹ nhẹ nhàng, giọng êm như ru, tới ngân hàng thì từ anh gửi xe cho tới chú bảo vệ lẫn các chị thu ngân, dịch vụ khách hàng đều làm rất tốt. Một dạ thưa anh, hai dạ thưa anh, ba cũng dạ thưa anh làm gai ốc tui nó nổi rần rần trong người.
Sáng nay vẫn như mọi ngày khi đang bước phăm phăm về phía quán nước ông già, còn cách chừng trăm mét đã thấy ông già cười móm mém, đứng dậy và làm cà phê cho mình, vừa tới nơi thì ly cà phê đã xong, nhiều đường (như mọi khi), đá nhuyễn và cột lại chỉn chu, ông già còn cẩn thận banh 2 cái quai bọc ra cho mình thọt ngón tay dzô cầm cho dễ nữa chứ. Nhiêu đó là đủ thấy người ta trân trọng các khách hàng cỡ nào rồi, còn hơn khối em xinh tươi trong cách quán cà phê sang trọng, nhìn khách hàng như nhìn thú lạ lắm tiền chỉ muốn vòi vĩnh mà thoy…


