Tuyết Tùng

Cụt


Dạo này tôi hay bị cụt hứng.

Hẹn hò với một vài người, thấy họ “hào hứng” quá, hoặc lạnh nhạt quá, tôi đều khó chịu. Cái khó chịu cộng với cái nóng của thành phố, những áp lực xung quanh, và những cám dỗ khác, đôi khi biến tôi thành một thằng đểu. Bỏ quên cuộc hẹn ở một chỗ nào sâu hoắm hoác trong ký ức của mình, rồi vờ như không có gì. Ơ, chúng ta hẹn hò nhau lúc nào vậy nhỉ?

Hoặc khi háo hức được xem một bộ phim, mà gần tới ngày coi thấy người ta nói ra nói vào nhiều quá, chê dữ quá thì cũng lười coi, mà pimp quá đáng thì không cần đáng coi nốt. Cái chủ yếu là phải khách quan, mà sự khách quan của tôi dạo này mong manh như kém tằm, có thể bị tổn thương bởi bất kỳ sinh vật nào xung quanh mà không có khả năng chống trả.

Hay khi hừng hực khí thế bắt tay vào một việc nào đó, lại thấy khó quá, nên thôi. Hoặc điều kiện không cho phép, hoặc đang mệt quá, hoặc vì thiếu cà phê, hoặc vì đang hưng phấn quá mức (hoa cả mắt), hoặc lắm khi, chỉ vì một chiếc là rụng rơi oằn xéo trước mặt, đã đủ để tôi trút bỏ hết mọi niềm tin, nỗ lực và quyết tâm của mình vào một đống rác. Đơn giản và gọn nhẹ như một cái kéo – thả những dữ liệu vô hồn vào cái Trash vớ va vớ vẩn.

Hoặc khi đang..chuẩn bị cởi đồ, nhiều lúc tôi còn nghĩ, hay là mình mặc đồ vào và đi về nhà? Cũng chẳng biết để làm gì hết, chỉ đơn giản là vì tôi bỗng dưng mất hết cả hứng, thế thôi.

Cái hứng nó quan trọng lắm, có nó thì cái éo gì làm cũng được: dời non lắm biển, đội đá vá trời. Còn cụt hứng thì thôi rồi, thậm chí cả “thất bại” cũng là một điều quá xa xỉ (vì có làm mẹ gì đâu mà thất bại). Nghiêm trọng hơn, cái hứng đã tắt hẳn, lịm hẳn càng lâu thì càng khó thắp lại, càng kéo dài càng nguội lạnh, trơ đá và ít nhạy cảm với cuộc sống. Thành ra, cũng khá lâu rồi tôi không thấy mình quá phấn khích hay đau buồn vì một thứ gì đó. Nguyên do cũng tại hứng mà ra…

Tự nhiên muốn làm mấy chuyện điên rồ, như là đi học làm DJ nè, đi học múa cột nè, rồi xăm thêm một cái hình xăm nè. Èo, xăm thêm một cái thì ở ngực có phải là lựa chọn số 1 không ta, hay ở vai, hay ở gần mông như mấy anh bạn lẳng lơ tôi thấy trên phim vẫn thường lựa chọn. Mỗi lần nghĩ về hình xăm, tôi cứ nghĩ về cái cảm giác của người đối diện, khi họ make love với mình, cởi đồ mình ra rồi nhìn thấy những hình xăm bí mật, rồi trong lúc chuyển tư thế này nọ thì mấy cái hình vớ vẩn ấy cứ đập vào mắt họ, khiến họ hưng phấn hơn hay cụt hứng đi? Tôi ấy à, hẳn là tôi sẽ hưng phấn hơn. Tôi đoán vậy, nhưng chắc nó còn phụ thuộc vào việc bạn xăm cái quái gì, ở đâu nữa….

Tôi thích múa, nhảy lắm. Từ nhỏ rồi, nhưng mẹ bảo đó chỉ là mấy trò vớ va vớ vẩn. Người Á Đông mình rất ít nhân tài nhảy múa, vì chả có mấy người được rèn từ nhỏ. Các bậc bố mẹ cứ nghĩ nhảy nhót chỉ là trò phù phiếm, trong khi ở nhiều nơi khác, nó đã trở thành một thứ nghề nghiệp có chuyên môn thực thụ, và rất tuyệt vời. Rất tuyệt vời, bạn biết đấy, khi bạn nhảy múa nghĩa là bạn đang hết mình. Chẳng có đứa khỉ nào không hết mình mà lại có thể nhảy múa cả. Tuyệt hen? Nhưng bây giờ tôi có muốn thì có lẽ cũng đã muộn, vì thời gian, vì tuổi tác, vì tiền bạc, và sức khỏe nữa.

Giờ tôi chỉ muốn học múa cột thôi, tiếc là nhà éo có cái cột nào để tập múa thử.

0 Responses