- Lảm nhảm
lảm nhảm
lảm nhảm
Mọi hôm viết blog trong word
hôm nay điên. Viết thẳng vào blog
Lỡ tay ấn nút back, thì toẹt 1 phát, đi tong.
Bố khỉ
Mẹ nó
Bà già nó
huhuhuhu
Đang bệnh.
Vẫn chưa tìm được nhà
Nằm bẹp 1 chỗ chả ra cái giống gì cả.
hu hu hu hu
Truyện đăng trên Thanh niên tuần san Ngày 20/5 ^^
bản đăng báo có chỉnh sửa đôi chút (cắt mất đoạn đầu, hehe) & đổi tên là "Buổi chiều thẳng đứng" ^^. Version nào cũng hay hết nhưng tớ post lên đây Version gốc. và quan trọng là trang báo được minh quạ bằng hình của mình, mặc áo tím và mặt rất chi là....nai tơ. Mời bà kon ủng hộ.
Cảm ơn vì đã nảy mầm
Tuyết Tùng
Có những niềm tin bị gãy đổ một cách rất vô lý.
Là khi Lam bỏ qua tai những lời bàn tán ra vào, quên bẵng đi những chuyện nói ra nói vào tầm phào về người con trai ấy. Nói một cách thẳng thắn, anh vẫn là người yêu của cô, và cô nên tin anh hơn là tin vào những lời chợ búa từ những người xa lạ, mà liệu họ có lòng nhiệt thành gì trong những câu nói ấy, hay chỉ đơn giản là những niềm vui nửa mùa rất đỗi rẻ tiền chỉ được thốt ra cốt để kéo dài những ngày ngồi lê đôi mách và rộn rịp những cuộc chơi.
-Yêu là tin, phải không anh? – Lam vẫn hay hỏi Phương câu nói ấy, và lúc nào cũng nhận được một câu trả lời rất hợp ý cô.
-Dĩ nhiên rồi, em. Nên anh mới tin em, và chưa bao giờ ghen vì xung quanh em có quá nhiều đàn ông, cưng ạ.
-Nhưng đó cũng có thể là biểu hiện cho sự vô cảm. Con gái đôi lúc sẽ thích được giành giật hơn, anh ạ.
-Có lẽ vậy. Nhưng anh biết là em thì khác, đúng không ?
-Tại sao anh lúc nào cũng nghĩ em là người đặc biệt.
-Vì em là người yêu của anh, nên em đặc biệt.
-Thế đặc biệt thì không có tính…con gái à ?
Phương vuốt tóc Lam, cười một nụ cười “chết người”.
-Không, cưng à. Em là người con gái nữ tính nhất trên thế gian này. Giả sử có một ngày nào đó em tan biến đi, thì chắc có lẽ anh sẽ thôi…không làm đàn ông nữa, vì đã chẳng còn ai để anh làm ví dụ về sự nữ tính trong những câu thơ của mình nữa rồi….
Họ nắm tay nhau đi suốt một quãng đường dài từ góc công viên về đến cổng nhà cô. Trời mưa ướt, không khi bỗng trở nên ẩm mốc một cách khó chịu làm cô có cảm giác bất an. Nhiều lúc muốn thốt lên hỏi anh một câu gì đó, nhưng lại thôi. Hỏi sao bây giờ ? Mà hỏi cái gì. Liệu anh có thất vọng không khi biết rằng niềm tin son sắt của cô dành cho anh đang bắt đầu vụn vỡ, nền tảng tình yêu là đức tin về sự chung thủy của cả hai người đang bắt đầu có dấu hiệu phai tàn. Mà liệu anh có biết gì về những dấu hiệu đó không ? Thời gian qua, những ngày qua, anh đang nghĩ gì mà cô không thể biết ? Tại sao cho đến bây giờ cô mới thực sự nhận ra lòng tin cũng có cái giá của nó, có đã ít hiểu anh hơn bao giờ hết kể từ cái ngày hai đứa quyết định phải tin tưởng nhau tuyệt đối, không ghen tuông, không giận hờn….
Mỗi buổi sáng đi làm anh ghé ngang nhà chở cô, Phương của cô lúc nào cũng lịch lãm áo sơ mi cài hết cúc, cà vạt bóng nhoáng, mặt rạng ngời theo kiểu rất doanh nhân. Cô đằm thắm ngồi phía sau, thỉnh thoảng khúc khích cười về những câu chuyện hài anh kể, một ngày mới đang lên. Rồi mỗi chiều về, anh chở cô về nhà, hôn thật êm lên trán cô và dựng xe đứng nhìn cho đến khi bóng cô khuất sau cánh cửa, rồi mới chịu về. Buổi tối nếu không gặp được nhau, họ sẽ điện thoại cho nhau, cô hỏi anh về những kiến thức trong công việc, anh hỏi cô về những giá trị, khát vọng và quan niệm sống. Cô dạy anh cách xử thế, anh dạy cô cách vươn lên trong sự nghiệp, cả hai như một đôi chím én nắm tay nhau cùng bay về một phía.
“Yêu nhau, không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng”. Ai đó đã nói câu này, có có hàng trăm hàng triệu ai đó khác đã trích dẫn nó lại như một chân lý không thể chối cãi của tình yêu. Nhưng trời ơi, khi cả hai cùng lao đi như một con thiêu thân về phía mặt trời, liệu có một ngày nào đó họ bất chợt nhận ra đến lúc cả hai sắp sửa tan biến trong khói lửa mà vẫn chưa hiểu được nhau, họ chỉ mới biết nhau là ai, sẽ đi đâu, mai này làm gì, nhưng liệu ngoài mục đích ấy thì người ta còn có những bí mật gì khác nữa ? Con người mà, có phải mũi tên đâu mà lao mải miết ?
-Một trong những quyền năng của tình yêu là “khơi gợi bí mật”, nếu khi yêu, mà bạn không biết gì về những bí mật của người yêu bạn, nghĩa là bạn thất bại.
Lam đọc một mạch câu danh ngôn ấy từ một quyển sách nho nhỏ cho Phương nghe, cô đang nằm cuộn tròn trong người anh như một con mèo ngoan, rồi ngước mắt lên hỏi anh.
-Này, anh có bí mật nào giấu giếm em không đấy.
-Có, nhiều là đằng khác. Phương cười ranh ma
-A, bắt quả tang nhé. Những chuyện tội lỗi tày đình phải không?
-Ờ thì…đại loại là vậy, nếu không tội lỗi thì còn gì gọi là bí mật nữa, cưng ?
-Thế kể em nghe đi. Nhanh. –Lam ngồi bật dậy, xếp bằng trước mặt anh, mặt nửa nghiêm nghị nửa hài hước.
-Ngay bây giờ à, từ từ đã nào, em gấp thế. Đón nhận một bí mật lúc nào cũng cần phải chuẩn bị, nếu không người ta sẽ bị cảm xúc của chính mình dắt mũi đi từ thất vọng này sang thất vọng khác.
-Em sẽ không thất vọng đâu, vì em có kỳ vọng vào anh bao giờ đâu mà…-Lam cười ma mãnh.
-Ơ thế à, thế anh sẽ kể nhé. Mà đâu phải cứ có kỳ vọng mới có thất vọng. Đôi khi không có lửa mà vẫn có khói em à, mà thậm chí khi khói mù mịt nhưng hun hoài mà lửa vẫn chẳng lên, đó chính là những giá trị ảo và những nỗi thất vọng “không mời mà đến” trong cuộc sống.
-Em thì không gọi nó là thất vọng đâu, gọi tên nó là”sợ hãi” thì đúng hơn…
-Chắc vậy, nếu vậy thì bây giờ em hãy chuẩn bị để sợ hãi những thông tin này: Anh bú sữa mẹ đến năm 6 tuổi mới ngưng, năm lớp 1 suýt bị lưu ban vì cô giáo dạy mãi mà không biết đếm, đến 13 tuổi vẫn chưa hết tè dầm, 14 tuổi vẫn còn cởi truồng tắm mưa và rất hay chơi….đồ hàng búp bê với cô bé hàng xóm….
Phương kể một danh sách dài lủng lẳng những buồn vui trẻ con, Lam thì cười nắc nẻ, đến lúc anh kể sang việc sinh nhật 16 tuổi vẫn thổi nến cầu nguyện sao cho hôn được…thần tượng bóng đá Beckham một cái thì cô gần như mệt nhoài vì cười, lấy tay bụm miệng anh kiên quyết bắt thôi không kể nữa. Phương vẫn cứ cố kể cho đến những chuyện hồi tết năm ngoài mới thôi vì chịu thua những ngón tay của cô đang bấu vào hông…Cả hai cùng hít hà chùi những giọt nước mắt của hài hước, những tiếng cười thì vẫn đọng lại đâu đó trên những tàn cây, lanh canh chạm vào nhau như chiếc phong linh của buổi chiều đầy gió…Những điều mà cô đã nghi ngờ về anh, sự gãy đổ trong niềm tin bỗng dưng được hàn gắn lại, cô bỗng cảm thấy mình….trẻ con quá. Sao lại có thể ngờ vực một người đàn ông như anh ?
-Anh nè, vì sao Bồ Công Anh lại bay?
-Vì nó sinh ra để bay.
-Còn vì sao chò nâu lại xoay?
-Cũng thế thôi cưng ạ.
-Thế tất cả mọi thứ đều chỉ sinh ra để làm một việc gì đó à?
-Anh đoán vậy. Anh có là chuá trời đâu mà em xét nét kỹ thế. Nếu một vật gì đó suốt cuộc đời cứ làm mỗi một việc thôi, thì chắc hẳn là nó sinh ra để đảm nhận sứ mệnh đó rồi.
-Còn tình yêu, sinh ra để làm gì nhỉ ?
….
-Này, không trả lời được à. Sao ngốc thế.
Phương…đứng hình trước câu hỏi này của cô. Buổi chiều mùa hè bỗng dưng….thẳng đứng một cách kỳ lạ, những tia nắng cuối ngày run rẩy len qua từng kẽ lá, rọi xuống bờ vai cô như những dải lụa mịn màng vàng óng ánh. Phương không nói gì cả, nắm tay cô, khẽ hát một câu gì đó thật nhỏ, nhỏ đến nỗi cô không nghe rõ được gì. Chỉ loáng thoáng thấy những lời yêu của anh thì thầm cứ lan ra trong gió, ngày một mạnh mẽ và rõ rệt như hương thơm của những loại nước hoa chuyên biệt càng đi sâu càng mê đắm. Rồi bất chợt anh ngưng, mỉm cười và bảo.
-Tình yêu thì không có lý do Lam à.
Cô cười. và dựa vào vai anh. Buổi chiều đang tan dần.
Vài năm sau đó, hoặc rất lâu sau đó, người ta thấy Lam cũng mỗi buổi chiều ngồi lại nơi ghế đá, nơi có những tia nắng cuối ngày cũng rọi lên vai cô, một mình. Những buổi chiều một mình thật đáng sợ, từ khi anh đi. Cô cầm cây đàn Guitar mà anh từng cùng nó đi qua một quãng đời sinh viên, nơi ấy anh gặp cô trên ban công tầng 4 của ký túc xá, tiếng hát của anh rõ rệt, vang dội, mượt mà và bay lên cao nhưng những trái chò nâu rời khỏi cây gặp mùa gió đẹp, những những cánh bồ công anh chở tình yêu đi ngút ngàn. Cây đàn Guitar mãnh liệt và đầy ma lực, cũng như giọng hát anh. Cô vuốt ve nó, và cô vừa chơi đàn vừa hát.
as we stroll along together
holding hands walking all along
so in love are we two
that we don't know what to do
so in love in a world of our own
as we walk by the sea together
under stars twinkling high above
so in love are we two
no one else but me and you
so in love so much in loveLà “So much in love” mà anh từng ca cô nghe ngày nào. Vì tình yêu không có lý do.
Và cô khóc. Đơn giản là cô vừa hát vừa khóc.
Người ta tìm thấy xác anh trong một đoạn đường xa lộ lên cao nguyên, nằm bẹp dúm trong chiếc xe bốn bánh mới mua ăn mừng tốt nghiệp Thạc Sỹ ngày hôm trước. Trong xe không có ai khác. Cũng không ai tìm ra lý do anh đến cung đường này, trong một buổi tối ẩm ướt nhiều nguy hiểm. Khi chết, tay anh vẫn nắm chặt chiếc điện thoại di động, giờ đã hết pin. Cũng không hiểu lúc ấy anh định gọi cho ai, và nói gì…
Cô thậm chí đã hét vào mặt bất cứ ai đang cố nghi ngờ anh làm chuyện sai trái, cô muốn bạt tai bất cứ ai nói xấu về anh của cô. Cô tin anh, Phương của cô, người đàn ông có giọng hát đầy ma lực và những câu chuyện hài hước duyên dáng của cô, tình yêu không lý do của cô, người bạn thiêu thân cùng nắm tay cô bay về phía mặt trời. Anh đã vĩnh viễn nằm lại nơi con dốc cao nguyên đó. Cũng không có lý do. Anh chết, mà không có lý do.
-Nhưng tình yêu thì không chết. Anh nhỉ.
Cô hôn lên bia mộ anh đã bạc màu vì thời gian, đặt lên đó một đóa hoa Bồ Công Anh và một trái chò nâu vừa rụng cuối mùa. Những tháng năm dài thật đẹp có anh đã tắt, Nhưng tình yêu của cô dành cho anh, cũng như niềm tin son sắt về những chuyến bay còn dài thật dài phía trước vẫn ở đâu đây. Trái chò nâu đã nằm im, thôi không còn xoay nữa. Nhưng Bồ Công Anh thì vẫn bay, anh nhỉ, và sẽ nảy mầm lên những non xanh thật tươi mới và rạo rực. và dĩ nhiên, sẽ không bao giờ quên.
Tình yêu ơi, cảm ơn vì đã nảy mầm.
-
Black Jack
B52 – đó là cái tên mà Hy đặt cho cô nàng ấy, cô gái có mái tóc vàng, duỗi thẳng, người mảnh mai, môi hơi cong và luôn luôn im lặng. Lúc nào cũng là B52, ngồi tại quầy, nhưng không cần thắp lửa. Dân sành điệu ở thành phố này từng một thời cuồng si chiếc ly B52 chính vì đốm lửa, rồi nó cũng tàn phai theo thời gian, và sau này, thậm chí Hy còn tưởng rằng sẽ chẳng có ai thèm một ly B52 nữa, ngoại trừ những đám nhóc choai choai lần đầu tiên đặt chân vào quán bar, luôn tái mét cả mặt mày mỗi khi có cảnh sát kiểm tra. Vậy mà, từ mười ngày nay, đêm nào B52 cũng đến, ngồi lặng lẽ ở một góc, mắt không nhìn đi đâu cả. Tuyệt nhiên không, chỉ hướng về phía quầy bar, sau lưng anh, nơi có những chai rượu xếp chồng chéo lên nhau thành một ma trận của sự xa sỉ và thác loạn, thỉnh thoảng, nàng cúi gằm mặt xuống chân, vân vê hai bàn chân vào nhau, đôi guốc màu đỏ lăn hờ hững dưới ghế. Thỉnh thoảng nàng cười….
Anh chưa từng thấy B52 uống một giọt nào, vậy mà, bằng một cách nào đó, khi ra về, nàng luôn để lại một chiếc ly rỗng không, chẳng còn lại thậm chí cả một giọt rượu, đôi lúc còn chẳng có mùi. Anh cười, cô gái uống cạn cả hương thơm của Bailey’s và Kahlúa chắc chắn không phải người tầm thường. hẳn cô phải là một ai đó…
Đêm đã tàn. Anh lau dọn quầy bar, rửa sạch những chiếc ly và treo lại lên kệ, thở dài vì những ngổn ngang trước mặt và cả một bãi chiến trường sau một đêm thác loạn của đám dân chơi. Ông già có, trung niên có, trẻ trung có, choai choai có, chính khách có, ca sỹ có, sinh viên cũng có…Họ tìm gì ở chốn này?
Trong số những người đó, anh đặc biệt chú ý đến một người đàn bà nữa, anh gọi bà ta là Baccardi. Cũng là một loại cocktail mà người đàn bà ấy hay uống. Anh phì cười, vì thật ra anh cảm thấy loại cocktail màu hồng này và quả cherry trên miệng ly kia không hợp với bà, mà ngay cả khoảng không gian huyên náo này cũng không hợp với bà. Ăn mặc giản dị, sơ sài, trông có thể quý tộc và quyến rũ ở thập niên 80 nhưng bây giờ thì tuyệt nhiên không hợp thời, bà ta đôi lúc còn chẳng thèm trang điểm. Mắt láo liên, đảo từ khu vực sàn thấp đến bục cao, đến cả những góc tối tăm nhất của quầy bar mà anh đang đứng. Bà ta nhìn, và ngắm tất cả mọi người bằng ánh mắt soi mói nhất, ngay cả cô gái B52 hiền lành và vô hại kia, cũng không thoát khỏi ánh nhìn của bà. Ánh mắt ấy lạnh, đầy vẻ căm thù, nhưng không ác độc. Vâng, hẳn rồi, người đàn bà uống ly Barcacdi không thể nào ác độc được, đó là một ly cocktail hiền lành….
-Anh à….
B52 một hôm bỗng nói chuyện với Hy
-Sao ạ ?
- Anh làm việc ở đây, cảm thấy thế nào.
-Cố muốn tôi trả lời thật lòng, hay khách sáo?
-Tùy anh. Tôi có quyền chọn sao?
-Người ta có quyền được hài lòng mỗi khi buồn chứ.
-Sao anh biết tôi buồn?
-Tôi đoán. Cô gái ạ. Những người đến quán bar một mình, ngồi ngày này qua ngày khác chỉ với một loại cocktail, hẳn là một cô gái đang buồn da diết…
-Anh đoán đúng rồi đấy. Nhưng anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.
-Thấy bình thường lắm cô ạ. Ngày đầu tiên đi làm, tôi thấy vui. Sau đó tôi thấy buồn cho thế thái nhân tình. Còn bây giờ thì tôi vô cảm.
-Ừ, ha ha – Cô gái ngước mặt lên trời cười hềnh hệch – Đôi khi vô cảm người ta sẽ sống tốt hơn nhỉ.
Nói đoạn, cô gái đứng dậy. Ly B52 vẫn còn nguyên, cô cầm cả ly rót thẳng vào miệng mình, nhanh đến nỗi anh không kịp chớp mắt. Rồi đặt ly xuống bàn, cười nhếch mép với anh và bước thẳng ra cửa. Không quên quay đầu lại cười, và bảo:
-Dù sao cũng cảm ơn anh vì câu trả lời.
Anh thở dài. Chưa qua cơn choáng vì kiểu cách uống cocktail kỳ lạ của cô gái B52 này. Liệu cô nàng có thực sự muốn uống nó? Hay chỉ đơn giản là hút cạn nó như người ta vét sạch một chén cơm, chỉ để sống cho qua ngày mai, rồi cứ tiếp diễn sự tồn tại của mình với những điều mà mình thậm chí không còn biết yêu hay ghét. Anh nghĩ về mình, liệu anh có thực sự thích làm một Bartender, thu nhập ngất ngưỡng từ tiền boa nhưng chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về cuộc sống của mình. Tại sao anh cứ phải hằng đêm bước chân đến đây, lắc những chiếc ly và đứng nhìn những kẻ xa lạ nhảy múa trước mặt, anh đang thưởng thức chính công việc của mình hay cũng như cô gái kia, chỉ đơn giản là hớp lấy nó một cách vô cảm và đầy lạnh lùng. Anh nhớ quá, khoảng thời gian vác ba lô trên vai đi đây đó, nhớ quá những ngày phiêu sinh dừng chân ở các miền đất lạ, để rồi gặp nhiều khuôn mặt cười hơn, nhiều tấm lòng, nhiều trái tim hơn….
-Này anh.
….
-Này, anh kia.
-Dạ, chị gọi tôi à.
-Tôi có làm phiền anh không. Barcacdi nói chuyện rất nhẹ nhàng, kiểu như thều thào vào không gian, anh khó lắm mới nghe rõ được.
-Chắc chắn là không ạ. Chị có cần gọi thêm gì à ?
-Không phải. Tôi chỉ muốn trò chuyện một chút.
-Tôi sẵn lòng, giờ cũng vắng khách.
-Đêm nào họ cũng như vậy à ?- Bà chỉ tay vào đám đông.
-Ai ạ ? Hy ngạc nhiên.
-Họ. Bọn họ. Những kẻ nhảy múa ấy. Đêm nào cũng cũng lắc lư thế à.
-Vâng, chị đã thấy hơn mấy ngày qua rồi đấy. và tin tôi đi, họ sẽ còn như thế vào khoảng 10000 năm nữa, cho đến khi họ phát mình ra một trò gì mới hơn là nhảy múa. Nhưng chắc là không có thứ đó đâu.
-Sao quán này không chơi nhạc slow.
-Slow chỉ dành cho những ai sống chậm, chị ạ. Những người đến đây họ thích sống nhanh. Họ muốn bị rượt đuổi, họ thích có áp lực, họ chỉ sẵn sàng làm việc khi có deadline, nhảy múa khi có cồn trong người, ngủ khi đã kiệt sức, ăn khi đã rất đói, họ lúc nào cũng muốn cái cảm giác vồn vập, vội vã…
Barcacdi lắc đầu, im lặng, thở dài…
-Còn chị, tại sao chị lại đến đây.
-Tôi à ? Tôi cũng không biết. Tôi đi theo một người, và tôi luôn luôn mất dấu. Rồi tôi ngồi đây để đợi họ xuất hiện. Nhưng đã mười ngày nay rồi. Chắc tôi bỏ cuộc thôi
-Chị có quen cô gái hay ngồi ở đó không ? – anh chỉ tay về chỗ B52 hay ngồi.
-Cô gái thường uống ly rượu nhỏ có ba tầng màu đó hả. Có, tôi có quen.
-Xin lỗi, nhưng tôi hơi nhiều chuyện. Bà có thể kể thêm bà biết gì về cô ta không.
-Tôi sẵn lòng kể. Nhưng tôi chẳng biết nhiều đâu. Cách đây 2 tháng, nó đến nhà tôi với cái thai trong bụng. Chủ nhân là thằng con trai lớn của tôi…
-Rồi ? Lòng Hy nhói lên một chốc
-Thằng con trai tôi từ chối. Chồng tôi cũng từ chối. Đuổi nó ra khỏi nhà. Tôi không ngăn cản được. Chỉ biết khóc và thương cho đứa cháu nội của mình. Tôi lén đi theo nó, căn dặn nó, phải giữ lấy cái thai, tôi sẽ chu cấp cho nó. Nó đồng ý. Rồi từ đó đến giờ mỗi tháng tối đều gửi cho nó tất cả mọi chi phí sinh hoạt, ăn uống. Tôi cũng bận nên không đến thăm nó được…
-Thật vậy ạ ? Nhưng cô ta có thai đâu ?
-Thì nó đã phá rồi. Nó đã lừa tôi. Nó không hề có ý muốn giữ lại cái thai. Gặp nó ở đây tôi mới phát hiện ra điều này. Chắc nó không thấy tôi, nhưng tôi luôn nhìn nó. Con gái đẹp như nó chắc có nhiều người để ý lắm, giữ lại cái thai cũng khổ đời con nhỏ. Tôi nghĩ, nó làm vậy tôi cũng không trách, Trên đời này chẳng có cái gì là đúng hay sai tuyệt đối cả. Quan trọng là ta đã lựa chọn thế nào thôi.
-Bà không giận cô ấy sao ?
-Không. Tôi quý đứa cháu nội. Nhưng đó là lỗi của con trai tôi. Không phải của nó.
Lòng Hy cảm thấy sụp đổ. Vậy mà đã có lúc Hy từng muốn yêu cô gái ấy, giờ thì cảm thấy đau khổ quá. B52 là con người như thế nào, Hy vẫn sẽ mãi mãi không hiểu được, vậy mà sao anh lại dám đã từng có những tưởng tượng đẹp đẽ như thế ?
-Anh biết tại sao tôi đến đây không ?
-Tại sao ạ ?
-Tôi đi theo chồng tôi. Ông ta tối nào cũng đến đây, nhưng bảo tôi là bận đi họp ở cơ quan. Tôi luôn theo dõi ông ta, rất kín đáo. Lần nào ông ta cũng dừng xe ở đây, gửi xe và đi lên. Nhưng tôi chưa bao giờ gặp ông ở cái sàn nhảy này cả. Thật kỳ lạ, rõ ràng tôi đã thấy…
-Bà có ảnh của chồng bà không, biết đâu tôi có thể giúp ?
Barcacdi lấy từ trong ví ra tấm ảnh gia đình, bà và chồng bà, với hai đứa con trai một lớn một nhỏ. Chồng bà trông rất lịch lãm, đầu hơi hói, nụ cười doanh nhân. Gia đình này có vẻ giàu. Hy thấy ông ta quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi, nhưng có một điều chắc chắn là Hy chưa từng gặp ông ta ở vũ trường này. Nhưng rõ ràng là trông ông ta quen lắm…
-Tôi chưa từng thấy chồng bà ở đây. Điều này là chắc chắn. Hay là…
-Hay là sao ?
-À, thôi, không sao cả. Có thể bà đã nhầm lẫn gì chăng ?
Barcacdi cười rất buồn.
-Cảm ơn anh. Thôi, tôi về. Nhưng chắc chắn là tôi không nhầm lẫn đâu. Ông chồng của tôi cũng không thuộc loại thông minh gì để có thể phát hiện ra là tôi theo đuôi. Có lẽ, từ ngày mai tôi sẽ không đi theo ông ấy nữa. Cứ để vậy thôi, chắc tôi phải tập sống vô cảm với những điều mình nghi ngờ. Vì mãi mãi một người phụ nữ như tôi sẽ không thể nào biết được, mà dù có biết được, tôi cũng không nghĩ ra là mình sẽ làm gì, để xoay chuyển tình thế.
-Tạm biệt bà. Chúc bà luôn yên vui.
Barcacdi đã về. lòng Hy lại nhói lên. Khuôn mặt người đàn ông đó rất quen. Mình đã gặp ở đâu chăng ?
Tan ca làm, bốn giờ sáng, Hy về đến nhà. Thằng bạn chung phòng vẫn chưa về. Nó cũng làm Bartender như Hy, nhưng ở tầng trên. Tòa nhà anh làm có 2 vũ trường riêng biệt, một trên một dưới, một cho người bình thường, còn sàn mà thằng bạn anh làm, ở tầng trên, dành riêng cho dân đồng tính, người của Thế giới thứ ba….
Anh mở máy tính, bấm đại vào Folder hình mới nhất của thằng bạn. Đêm nào nó cũng chụp một mớ hình với « khách hàng » của nó, nó sống thác loạn hơn anh, thậm chí nó sẵn sàng làm trai bao, đi khách..v.v Hy không muốn xen vào cuộc sống của nó, vì nói một cách công bằng, với Hy, nó vẫn là một người bạn tốt. Vậy là đủ, phải không ?
Đây rồi, là chồng của Barcacdi. Vâng, bây giờ thì anh đã hiểu. Người đàn ông này có biệt danh là Black Jack, một loại Cocktail ly nhỏ, cũng nồng nàn mùi Kahlua và Scotch Whisky. Dĩ nhiên, biệt danh này không phải là của Hy đặt.
Đúng lúc đó thì thằng bạn về, mặt rạng rỡ, khoe :
-Ê, Hy, Black jack mới cho tao mười lăm triệu, bảo đổi điện thoại đi. Mai tao với mày đi mua mỗi đứa một cái. Đời thật bảnh và có nhiều đứa thật ngu. Uống Black Jack mà suốt đời không thắng được ván xì phé nào, ổng thậm chí còn chưa đụng đến được cọng lông của tao. Ha ha ha ha…
Tiếng cười thằng bạn lồng lộng trong đêm tối, nó coi cuộc đời là một ván xì phé ư ? Thoáng chốc, tất cả mọi hình ảnh về B52, Barccadi và cả Black Jack nữa, hiện về và hòa lẫn thành một khối, sau đó tan ra như hư vô trước mặt Hy. Hy cười buồn, có cảm giác như muốn khóc.
Và tự hỏi, liệu lần này mình có nên vô cảm nữa không ?
Người đàn ông yêu lần đầu tiên…
Tuyết Tùng
Đám cưới như đã định sẵn. Tròn ba năm sau ngày gặp nhau lần đầu tiên, một buổi sáng cô thức dậy bên cạnh anh, trong căn phòng có cưa sổ hướng ra biển tại một khu nghỉ mát sang trọng, và thấy cồm cộm nơi ngón áp út. Ở chỗ đó, cách đây tám tiếng đồng hồ còn trống trơn như minh chứng cho sự trong trắng của cô, giờ đây đã lấp lánh chiếc nhẫn bạch kim mà anh lén đeo vào trong lúc cô đang ngủ. Cô quay lại, nhìn anh, mỉm cười, gọi anh thức dậy, cả hai cùng ăn sáng và quay về thành phố. Không ai nói ai, cả anh và cô đều đang nghĩ đến một đám cưới hoàn hảo.
Liệu có còn gì hạnh phúc hơn, khi ở bên nhau trọn một cuộc tình, mà không hề phải trải nghiệm những sóng gió hay xô đẩy của cuộc sống. Anh yêu cô như số mệnh, như một điều gì đó đã có sẵn rồi, trong tiềm thức, tại trí não, trong những kỷ niệm, ánh mắt, môi hôn giữa anh với cô đều nói lên điều đó. Như những vết hằn của thiên nhiên tạo lên trên vách đá của những dãy núi cao thăm thẳm, không thể đổi dời. Ba năm, đó không phải là một quãng đường dài để người ta có thể dễ dàng hiểu được nhau, nhưng ba năm đối với người con gái sắp bước qua tuổi ba mươi như cô là một cuộc hành trình lớn. Cô trải qua 4 cuộc tình, trong trắng tuổi học trò có, mãnh liệt trao thân có, vụng trộm có, mà tất cả những người đàn ông đều xuất hiện và biến mất với cùng một kiểu cách y như nhau, cũng bạo phát bạo tàn, cũng lời nói gió bay thoang thoảng như những sự hời hợt trong tình yêu mà họ mang lại. Cô bỗng nhiên sợ đàn ông như con nghiện nhìn thấy ma túy, họ vừa sợ vừa thèm khát, vừa muốn sở hữu vừa muốn lánh xa, cô thèm khát được bay thật cao và chạy thật xa đi đâu đó để tránh khỏi những cám dỗ này, để khỏi phải đau đớn vì những cuộc tình. Mà bản chất của những cuộc tình, là nước mắt chứ không phải nụ cười, cô nghĩ vậy…
Cô bắt xe lên núi, cách thành phố 200 km về phía đông, vượt khỏi những tòa tháp cao tầng, nơi mà những người đàn ông mặc vest hối hả chạy ùa vào quán bar lúc 10h đêm và rời khỏi đó sau chưa tròn một tiếng cùng một người đàn bà, nơi mà hơi men, tiền bạc và khói thuốc thống trị không những tinh thần mà cả vật chất của con người. Cô quên hết, như người ta đổ xuống dòng sông ô nhiễm một ly nước lọc, mãi mãi không thể hốt lên.
Ở chốn này, cô có sự thanh tịnh. Cô có mảng xanh của bãi cỏ phía trước cổng làng, bầy vịt mỗi sáng đi tắm ao về kêu cạp cạp, lạch bà lạch bạch ướt sũng nước. Cô có cô bé cháu 5 tuổi hàng xóm, mỗi buổi chiều mang tập sang nhờ cô dạy tập viết, bàn tay búp măng non, tóc lơ phơ bay trong gió. Cô có niềm an lành, niềm vui, cô có sự quên của mình, sự quên quan trọng với cô lúc này nhất, để thoát khỏi sự phiền muộn lúc nào cũng chạy theo đuôi con người ta như một con thiêu thân lao vào ánh sáng.
Và cô có anh. Ở đây, tại cái làng quê heo hút này, Cô gặp anh vác chiếc ba lô nặng gần 20 kg, trèo xuống núi và chuẩn bị trở về thành phố. Lúc đó, cô bị trật chân vì vấp phải nhành cây khô trong lúc đang hái rau, anh quẳng chiếc ba lô ở lại trong bụi rậm ven đường, cõng cô trở lại đỉnh núi, về nhà. Trời chập choạng tối, anh đứng quay lưng ra ngoài, mặt trời nằm ngay gáy anh tạo những mảng sáng kỳ quặc mà huyền ảo. Anh tạm biệt, cô cảm ơn. Rồi bất giác đưa tay níu anh lại như chụp lấy cơ hội cuối cùng của mình. 27 tuổi, đây là lần đầu tiên cô níu tay một người đàn ông…
Cô theo anh về Sài Gòn. Không đợi anh năn nỉ, giải thích. Chỉ đơn giản là anh hỏi:” Em về theo anh không?”, và cô gật đầu, như đã đợi câu hỏi ấy từ kiếp trước, từ 3,4 cuộc tình trước của mình. Cô lại bắt đầu mỉm cười vì những hy vọng cứ lan ra trong con người mà không sao ngăn cản được. Cô dấy lên trong lòng mình một nỗi sợ vừa mơ hồ vừa chân thực đến khủng khiếp. Cô đã rời xa chốn thanh tịnh của mình để theo một người con trai kém mình 5 tuổi, mới biết yêu lần đầu tiên và không để cho mình một hứa hẹn gì đáng tin. Nhưng cô vẫn tin, tin sái cổ.
Và anh làm cô tin thật. Anh yêu lần đầu, nên ve vuốt, đắm say, rạo rực. Thỉnh thoảng anh cũng lạnh nhạt một cách rất đan ông, nhưng cơ bản là lúc nào cũng chăm cô như con mèo ngoan. Cô ngay ngất đi vì sung sướng, nghĩ rằng đã đến lúc mình được đền đáp. Anh thì lúc nào cũng ở bên cô, và chưa bao giờ ngó mắt đến một người đàn bà khác.
Họ chụp thật nhiều hình cưới, trên bờ hồ, cạnh vách đá, trên bãi cỏ, ở những cây cầu bắc ngang con sông lộng gió, trong studio, tại công viên. Họ mặc đủ các loại áo cưới, chụp đủ các loại tư thế. Họ thuê nhà hàng đắt nhất, bàn tiệc ngon nhất, đội ngũ phục vụ tốt nhất, chọn ngày đẹp nhất. Tình yêu của họ cứ thể chớm nở qua từng ngày. Ban đầu là nụ hoa e ấp, sau đó nở rộng dần từng cánh, từng cánh một. Đến hôm nay thì rực rỡ như một nữ hoàng của nhan sắc và hương thơm.
Bạn bè ai cũng mong đến ngày đám cưới, vì đó là cuộc tình êm đềm nhất là họ từng thấy. Cũng giống cô, họ thán phục sự hiền lành và dịu dàng của anh, không một điều lớn tiếng nào trong suốt hơn một ngàn ngày yêu nhau và quen biết nhau. Mà suy ho cùng, không ai để ý rằng anh đối xử như vậy với tất cả mọi người, vì đó mới chính là con người anh.
Thiếp mời đã được gửi đi, bạn bè anh, người tình cũ của cô, từ khắp các nơi trở về chúc tụng ngày một nhiều. Cô lại thầm cảm ơn trời một lần nữa, vì sau tất cả những bão giông mà cô đã chịu đựng, cô những tưởng nó sẽ phá nát cuộc đời cô, mà nay lại yên bình như một ời ru ngủ, thì thật là một hạnh phúc. Còn anh, anh chỉ mỉm cười, chỉ thế thôi, như đã từng và đã sẽ…
Thế nhưng…
Cách đám cưới một ngày thì anh biến mắt. Lặn mất tăm, không sủi lên một tý bọt bèo nào trên mặt nước phẳng lì của sự im lặng. Cô đau đớn ghê gớm, cố giữ mình bình tĩnh, và chạy như điên đến các ngõ ngách thành phố hòng tìm cho bằng được anh, hai chiếc điện thoại anh bỏ lại trong phòng ngủ. Và đơn giản là anh bốc hơi.
Đến khuya thì anh về, lúc cô đang gồi bù lu bù loa giữa đám bạn bè cũng đang mặt nhăn mày nhó, đầu tóc nah rối bù như một thằng bợm nhậu lang thang ngoài đường phố, áo anh xốc xếch, người nồng nặc mùi rượu, thứ men cay mà vốn dĩ anh rất ghét. Anh nhìn cô, rồi bạn bè anh, bằng hai con mắt đỏ ngầu và đầy dấu chấm hỏi hiện ra. Anh đưa tay ra phía trước, như cố níu lấy một cái gì đó trong khoảng không gian 2m cách bạn bè anh trước mặt, và té xuống như một bao tải chứa đầy sách, trong tiếng ré lên hãi hùng của nhiều người…
Chính thức thì anh trở về để nói lời chia tay. Thượng đế thật khéo an bài, sắp xếp cho ta biết bao nhiêu là yêu đương, mộng mị, trải qua bao nhiêu năm tháng để ta tưởng rằng rốt cuộc giây phút của đời ta đã đến rồi, thì tất cả hóa ra chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Cô, trong chiếc áo dài màu hồng nhạt, khóc nức nở như một chiếc vòi nước được tháo van, xung quanh là khuôn mặt bất động của đám bạn bè đang không hiểu chuyện gì hết. Anh lè nhè, nhưng cương nghị theo một cách rất riêng anh.
- Anh xin lỗi. Anh không biết phải nói thế nào nữa. Nhưng điều quan trọng, là anh không thế cưới em.
- Tại sao, anh nói di, tại sao ?
- ….
- Anh không yêu em ? vậy tại sao lại cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đó, tại sao lại tổ chức đám cưới này, tại sao lại…
- Lúc đó, và cho đến ngày hôm qua. Anh vẫn yêu em.
- Vậy em đã làm điều gì sai ư ?
Cô đã không làm điều gì sai cả, anh biết chắc, và anh cũng thế. Nhưng anh không thể tìm được bất cứ điều gì để lý giải cho sự thay đổi của mình. Nó chỉ đơn giản là một buổi sáng thức dậy, bỗng thấy hết yêu là hết yêu. Không lý do, không nguyên nhân, chỉ có kết quả. Suy cho cùng, thì anh chỉ là một thằng mới 25 tuổi, mới yêu lần đầu và chưa trải qua bất cứ cuộc chia tay nào. Liệu anh có hợp và sẽ yêu mãi mãi một người đàn bà đã đi qua nhiều nước mắt như cô ?
Chiều qua, anh đã gặp một, à không, những cô gái khác. Họ có cặp mắt quyến rũ hơn cô, họ có giọng nói dịu dàng hơn cô, họ có thân hình nóng bỏng hơn cô, họ lần lượt xuất hiện, đến và đi như một bóng mây cứ lần lượt băng qua con mắt anh trong buổi chiều thành phố. Chưa bao giờ anh thấy mình náo nức và rúng động như thế này, phải chăng đó chính là lúc anh bắt đầu nhạy cảm với sự vật và cái đẹp. Trước đây anh chỉ yêu, và đến với cô như một bản năng và những điều “cần phải có”, anh không cảm thấy phải băn khoăn gì hết về những điều mình sẽ cho và nhận. vậy mà sự thay đổi, cứ ập đến như một cơn hen.
Cô thét lên một tiếng sau cuối, quăng 2 chiếc điện thoaại vào góc tường, chạy bổ nhào vào anh. Bạn bè kéo cô lại. Anh chệnh choạng lùi dần ra cửa, đã là 2h đêm, ở ngoài trời lạnh như mùa đông ở Matxcơva. Rồi anh chạy đi, thốc mình vào màn đêm. Và anh biết, anh đã có lỗi với cô, nhưng anh cũng biết, anh không thể lừa gạt cô, rằng anh vẫn còn yêu cô,
Còn cô, sau này cô sẽ hiểu, người đàn ông mới yêu lần đầu tiên không thuộc về mình. Vì những người đàn ông ấy, sẽ có một buổi sáng thức dậy, bỗng thấy hết yêu là hết yêu…
Chữa lành
Đêm ở Velvet đặc quánh ánh đèn màu.
Như thường lệ, gã ngồi trong cánh gà rít điếu thuốc cuối cùng trước khi bước ra sàn nhảy, không gian rền rĩ những thứ thanh âm náo nhiệt và ồn ã, hơi người và mùi của những chai nước hoa thuộc dòng oải hương phủ phục khắp một không gian hình hộp chưa đầy trăm mét vuông, làm gã cảm thấy muốn lộn mửa.
Hôm nay là một ngày mỏi mệt, bằng chứng là chưa đến 10h đêm, chưa làm bất cứ một thứ gì gọi là vận động mà đã thấy mệt, những cơ bắp rệu rã và đau âm ỉ một cách nhức nhối, thinh lặng nhưng thỉnh thoảng xộc lên như người ta bất giác chạm phải những viên sỏi kinh khủng trên một đoạn đường êm ái rất dài. Gã bỗng nhớ đến cảm giác của những ngày hôm qua, hôm kia và trong một tuần nay trở lại, những thấm thía kinh khủng cứ ngày một lan đi như vệt dầu loang trên mặt biển ướt sương đêm. Nhẹ nhàng mà tàn nhẫn. Tất cả cũng vì cô gái ấy, cô gái có ánh mắt màu xanh lam vẫn hằng đêm ngồi ở góc vũ trường, quăng cái nhìn như khát cháy về phía trung tâm sân khấu, nơi gã đang làm những công việc thường nhật và quen thuộc, để mưu sinh trong những ánh đèn màu.
Gã là vũ công chính ở đây, một nghề nghiệp mà dân sành bar quen thuộc gọi là “go go dancer”, không có gã, vũ trường sẽ thiếu vắng đi cái linh hồn của nó, những giai điệu rền rã rồi cũng chỉ mang sắc thái của âm thanh, chứ không thể nào toát lên cái vẻ nhục dục và quyến rũ thường có ở một sàn nhảy bậc nhất thành phố. Gã nhảy sexy, điên cuồng, mạnh bạo, rắn rỏi với những động tác phô bày thể hình cuồng nhiệt, không có bất kỳ một cô gái nào nhìn gã mà không liên tưởng về những căn phòng với một chiếc giường con, với bóng tối và những cơn rên rỉ mệt mỏi…Mà nói cho cùng, người ta tìm đến vũ trường cũng chỉ vì những giá trị ấy, và sàn nhảy cũng chỉ dập dìu, khi gã đã bước ra sân…
Vậy mà, chỉ vì cô gái có ánh mắt màu xanh lam ấy, gã đã như bị hút cạn hết mọi sinh lực, như đám mây đen đã trút hết cơn mưa của mình vào thành phố, mặt đất đã thấm đẫm hơi nước và chuẩn bị cho một ngày sáng trong. Gã biết, tất cả những con người đang nhảy múa dưới chân bục, trên khán đài, nơi góc phòng, tất cả những kẻ đang nâng những ly rượu tràn đầy trong không gian đêm ở đây, đều là những con người có khả năng bị tổn thương bởi ánh sáng. Ánh sáng không thuộc về họ, và ánh sáng càng không thuộc về gã. Cuộc sống của gã là những đêm quấy rối cơn khát tình của những cặp mắt hau háu bỏ hơn trăm ngàn để uống một lon bia và nghe những âm thanh nhức nhối, cuộc sống của gã bắt đầu từ khi mặt trời đã tắt hẳn, trăng bắt đầu treo cao và thành phố đã lên đèn. Cuộc sống của gã, chỉ toàn là những khuôn mặt ánh màu xanh lam, xanh lục, hồng tím và bị vẽ nên nhìn hình thù quái đản bởi ánh đèn lasez đặc trưng của vũ trường. Và thế thôi, là đủ. Gã với tư cách một thằng kiếm sống đơn thuần chỉ để tồn tại cho qua ngày, luôn luôn tự nhận thức mình chưa thể nào cần hoặc có được một điều gì khác đi như thế. Nói một cách đơn giản, gã hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Xuất hiện vào một đêm thứ 7 nghìn nghịt người, chỉ duy nhất chiếc bàn cô ngồi là chỉ có một người. Ánh mắt xanh biêng biếc, phản chiếu những hình người lướt qua, bàn tán, cười nói như những bóng ma ám khói, cô gái có nụ cười mỉm như ngạo nghễ cả thế gian, trong một khoảnh khắc như định mệnh, đã giao nhau với ánh mắt gã trong lúc một đoạn nhạc hào hứng đang dâng lên, gã nghiêng người cho ly rượu của riêng mình khỏi tràn đầy….Và gã bị ám ảnh, bởi cái cách mà cô nhìn gã, y như cái cách người yêu đầu tiên quẳng lại cho gã khi bước chân ra đi, sau bao nhiêu năm xây đắp mộng tưởng. Gã nghe như những hồi ức đang ùn ùn trở lại, dâng tràn, nghẹt thở và mệt nhoài. Gã xỉu trong một tư thế xoãi người nằm ngang trên chiếc bục cao nhất của vũ trường, những tiếng thét thác loạn rền rú như bom nổ vang lên. Ở đây, tại sàn nhảy này, gã là thần tượng của hàng trăm con mắt, và đang chìm vào hôn mê.
Ông chủ cho gã nghỉ 3 ngày, bác sỹ kết luận là kiệt sức vì bị trầm cảm. Gã không tin với cơ bắp thế này, và thói quen làm việc thế này, mà gã lại bị kiệt sức. Chẳng lẽ chỉ một ánh mắt, mà ly rượu sóng sánh trong con người gã đã đổ cả ra ngoài. Mà đó lại là một cô gái, một cô gái xa lạ và lạc lõng trong cái vũ trường đầy dân sành điệu…
_ Em sẵn sàng chấp nhận điều đó.
_ Chuyện cô chấp nhận hay không, không liên quen đến tôi, và cũng không thay đổi được sự thật là tôi không hề có một tý cảm tình nào với cô, đó là chưa kể chính cô đã làm tôi mất thăng bằng đêm hôm trước.
Gã dùng từ “mất thăng bằng” thay cho “ngất xỉu”, vẫn không thôi dày vò mình vì sự yếu đuối ấy, mà lại là yếu đuối trước mặt một cô gái gan dạ đến nỗi bước ra đằng sau cánh gà sàn nhảy để “tỏ tình” với một gã go go dancer, và ngang nhiên chấp nhận việc theo đuổi gã một cách mù quáng, bất chấp gã cương quyết giải thích rằng, trái tim gã đã chai sạn và gần như hóa đá hơn ba năm nay…
_ Cũng không thành vấn đề. Em chỉ muốn nói cho anh biết, em thích anh. Và em sẽ đến thăm anh hằng đêm tại vũ trường này. Chỉ cần nhìn anh thôi, đối với em cũng là đủ.
_ Vậy thì, cô cứ giữ lấy cho riêng mình những ý nghĩ điên rồ đó, nói với tôi làm gì. Mà làm ơn tránh xa ra khỏi tầm mắt của tôi, tôi không muốn bị phân tâm khi làm việc.
_ Em thấy anh có vẻ khó chịu với sự có mặt của em, nên em mới giải thích…
_ Cô đi dùm cho….- Gã giơ tay ôm đầu, gọi bảo vệ kéo cô gái ra khỏi khu vực dành riêng cho Go go dancer..
Vậy thì rốt cuộc, đâu là giới hạn cho những phiền phức này, liệu gã có thể chịu đựng ánh mắt ấy thêm bao lâu nữa, hay chỉ ngày mai thôi gã sẽ lại mất thăng bằng trong tiếng nhạc và chìm vào hôn mê sâu trong cuộc đời mình. Trời ơi, tại sao cô gái ấy lại chọn màu xanh lam cho đôi mắt của mình, tại sao nó lại giống y như đôi mắt người tình của gã ba năm về trước. Tại sao lại không khác đi, dù chỉ là một sắc thái nhỏ.
_ Vì…anh giống người yêu cũ của em.
Gã đần người ra…
_ Anh ấy mất trong một tai nạn nhỏ trên triền núi, xe lao đầu xuống vực, trong xe còn có một cô gái khác. Em biết anh ấy đã phản bội em, nhưng em nhớ anh ấy đến điên cuồng. Nên em tìm đến anh…
_ Có thể khuôn mặt tôi giống, nhưng tính cách tôi hoàn toàn khác biệt. Cô không thể vì thế là nói thích tôi được.
_ Em biết…
Cô gái cúi đầu, tóc phủ xuống che cặp mắt đang sũng nước. Cả hai tản bộ dọc một con đường vắng ngắt lúc 4 giờ sáng, gã đồng ý đi cùng cô gái về nhà, dù sao cũng muốn giải quyết hết những vướng mắc trong câu chuyện kỳ lạ này, gã không thể chịu đựng được hơn.
_ Em xin lỗi nếu đã làm phiền anh. Nhưng xin anh có thể để cho em hằng đêm vẫn ngồi tại chỗ ấy nhìn anh được không. Em không đòi hỏi thêm một điều gì cả.
Gã thở dài, cảm thấy bối rối và khó xử một cách kinh khủng. Gã bị xâu xé giữa hai cảm giác cắn rứt và mệt mỏi, nửa muốn gào thét đuổi cô gái đi nửa muốn an ủi cho tâm hồn cô dịu lại. Làm sao gã có thể tàn nhẫn đến nỗi từ chối một lời thỉnh cầu nhỏ nhoi như vậy, khi mà chính gã cũng là một thằng đã từng đau khổ và tuyệt vọng vì mất đi người yêu. Trong một phút chốc trời gần về sáng, gã cảm thấy tất cả những hồi ức dịu vợi và đẹp đẽ của mối tình ngày xưa dâng lên trong lồng ngực, đồng thời với những nhói đau như gai đâm bủa lấy con tim. Gã hiểu cái cảm giác thèm thuồng được nhìn hình bóng ấy, ánh mắt ấy một cách sống động, chứ không phải vô hồn trong những tấm ảnh không màu sắc.
Và gã đã đồng ý, để cô gái hằng đêm đến Velvet với ánh mắt màu xanh lam đầy đau khổ, nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống và chiếm trọn cái thân xác ấy, cũng như biết bao nhiêu cô gái khác đang bủa vây lấy xung quanh gã. Cuối cùng thì gã cũng đã cân bằng được cảm xúc khi cô gái ấy xuất hiện, hóa ra biết được sự thật về một người xa lạ cũng không phải là một chuyện thừa thãi, nó giúp gã trải lòng mình ra nhiều hơn, và nhẹ nhõm hơn.
Mà điều quan trọng hơn hết, là ở những tháng ngày sau đó, gã lại cảm thấy chân lý của cuộc sống mình bớt đi sự tẻ nhạt và vô vị, ít ra thì cuối cùng gã cũng đã là một “ánh sáng” le lói cho một ai đó, một viên thuốc nhỏ nhoi đang từng ngày chữa lành vết thương lòng cho một cô gái, một người nào đó. Ít ra thì gã cũng đã bớt sống vô hồn hơn, bắt đầu tập chấp nhận sự cộng sinh lẫn nhau giữa những con người trong thành phố này. Gã biết, và đã nhận thức được dù gì đi nữa, và dù có tách biệt ra khỏi thế giới đến cỡ nào đi nữa, vẫn có những sợi dây vô hình mà xanh biêng biếc kết nối ta với những người còn lại ở đâu đó trong trái đất. Và dĩ nhiên, chúa không bao giờ tạo ra một ai đó lẻ loi.