Showing posts with label một giờ không điện. Show all posts
Showing posts with label một giờ không điện. Show all posts
Tuyết Tùng
Tình một đêm cùng….Trái đất !

Mình không có cảm tình với Giờ Trái Đất cho mấy, hay là vì dạo này mình thích trở thành “kẻ đốt đền”, hay đi ngược lại với nhân loại. Nhưng nói chung, mình thấy mình chuyện này cũng hơi bĩ…vớ vẩn không kém một phong trào diễu hành bình thường vẫn hay xuất hiện đâu đó trên thế giới. À, mình có cảm tình với Trái Đất, mình yêu nó, nhưng mình ít khi hưởng ứng kiểu ồ ạt như vậy, tức là mình sẽ không tắt điện trong vòng một giờ, nhưng mình cũng sẽ không hút thuốc và thải nicotin phì phò vào không khí, mình cũng không để tivi ở chế độ standby, mình không xả nước vô kỷ luật trong khi oánh răng, mình ko đi nhậu và thỉnh thoảng ói một bãi thè lè ra vỉa hè, mình không nhổ nước bọt ra giữa phố..v.v.v và v.v.v Mấy cái đò mình tập được, và hình như là do hiệu ứng của cuốn “Sống xanh” mà mình cảm thấy nhiều người hưởng ứng giờ Trái Đất 1 cách khá là vô nghĩa, vì hành động “Save The Earth” chỉ có ý nghĩa khi bạn thực hiện nó bằng chính trái tim và ý thức của một người văn minh, biết lo cho tương lai của quả cầu khổng lồ nơi ta sống, chứ không phải là len theo dòng chảy của một tiếng đồng hồ “tắt điện cho vui”, rồi lại vô tư xả rác vào không khí…

Ý mình nói, là Earth Hour có thể đạt được số lượng kỷ lục như mong muốn, nhưng chất lượng và mức độ ảnh hưởng trong tiềm thức chưa có. Ngay cả những người phát động chiến dịch này, cả ở nước ngoài lần team work ở VN, đều có nhiều người vẫn hành động kiểu như “ban phát” cho trái Đất một lần vui, rồi lại dày vò nó bằng hàng trăm thứ độc hại, ô nhiễm khác. Haiz, chả được cái gì. Mình chỉ muốn “gửi gắm” một điều, rằng những ai, ngày hôm nay, cùng hưởng ứng giờ Trái Đất bằng cách tắt điện, thì hãy cũng giữ những tình yêu và sự chia sẻ ấy dành cho trái Đất vĩnh viễn, chứ không phải chỉ coi nó như một thú tiêu khiển giải trí “Tình một đêm”, xong rồi quên mất xác không biết môi trường môi sinh nó là cái khỉ gió gì. Một tay đấm, một tay xoa sẽ chẳng bao giờ làm lành được bất kỳ vết thương nào cả, nhất là đối với một thực thể “mong manh” như Trái Đất, bạn phải thực sự muốn, thì bạn mới là một kẻ hữu ích với nó. Còn không, bạn chỉ là một kẻ phá hoại. Nhé.

Hơ, mình lại nổi điên một cách vô cớ rồi. Đúng là tào lao thiệt.
Tuyết Tùng




Chú ý: Bài ni viết dự thi không có thiệt nha !

 

Sống ở thành thị khá lâu, tôi quen với tiếng ồn đến nỗi không dứt ra được nữa. Lúc làm việc, khi ở nhà, lúc nào ũng phải bật tivi cho rỉ rả suốt ngày cho có tiếng người, tiếng quạt máy, tiếng điều hòa, tiếng karaoke, âm nhạc…v.v. con người hình như càng ngày càng có quá nhiều thứ giải trí đến nỗi chúng ta mất đi sự ham muốn được chọn lựa và tận hưởng nó một cách trọn vẹn, mà lại thưởng thức nó một cách đại trà, vô bổ đến như vậy.


 

Rồi có lần về quê, lâu lắm mới về thăm bà. Dù đã lớn tồng ngồng 20 tuổi, tôi vẫn thường hay nằm vào lòng bà, nghe bà kể chuyện ngày xưa, chuyện làng, chuyện xóm. Bữa đó cúp điện, trời nóng, ve rêu râm ran, hai bà cháu trải chiếu ra trước sân ngồi. Thằng cháu loay hoay bổ dưa hấu, bà ngồi cạnh bên móm mém nhai trầu, phe phẩy quạt, ông ngồi gần đó phá trà. Khung cảnh nông thông buổi tối mới 7,8h đã buồn như một bức tranh khuya. Nhưng đẹp, vì trăng sáng vằng vặc lồng lộng cả bầu trời. Ở thành phố, điện đóm sáng trưng dễ gì người ta dành được cho mình một khoảnh khắc nằm sải dài giữa trời để ngắm trăng thế này. Ngeh ông ngâm thơ, nghe bà kể chuyện, một buổi tối yên bình như một cốc nước lọc trong veo giữa muôn ngàn vạn trạng nước ngọt có ga hay nước ép trái cây xa xỉ. Buổi tối ấy chỉ đơn giản như một ly nước, thanh lọc cơ thể mình ra khỏi phiền muộn của đời thường…


 

Không có điện, người ta bị tách xa ra khỏi cái thế giới phù phiếm mà họ đang sống, để được dù chỉ một vài giờ về với thế giới tuổi thơ nhiều mộng tưởng và nụ cười, bất chợt tôi nhớ ra những trò chơi với chiếc bóng trên vách nhà, những trò cút bắt trốn tìm mà mình và lũ bạn vẫn hay chơi dưới ánh đèn dầu cái hồi còn bé tý. Trời ơi, tuổi thơ của tôi thơ mộng quá, sao bao nhiêu năm nay chưa bao giờ tôi nhớ lại cái ký ức đó, mà giờ đây nó rõ mồn một và sáng vằng vặc như một ánh tráng thế này ? Là nhờ ông tôi, hay bà tôi, hay tại cái vùng quê yên tĩnh điện nước chập chờn này ?