“Tôi không bao giờ nhầm lẫn giữa sự khổ đau và hạnh phúc, nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hốt hoảng nhận ra mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm, khi quanh tôi mọi người đã yên giấc ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng có lẽ cuộc đời đã cho tôi lắm những ngày bất hạnh… Có những ngày tuyệt vọng đến cùng cực tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không có gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và bao dung. Hãy đi đến tận cùng nỗi tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy sống cùng lúc vừa là kẻ chiến thắng, vừa là kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi cuộc sống và đến với những đấu trường….. Như thế với cuộc đời tôi đã mang một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông, suối vẫn trôi đời suối. Đời người cũng để sống và hãy thả trôi hết mọi tị hiềm…. Tôi đã mỏi dần với lòng tin, chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng, có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác…. Tôi không có ai để nhớ và cũng không có ai để quên, tôi đã nhớ một đời và đã quên hết nữa đời. Những con thiên nga làm tôi nhớ đến những đôi chân đẹp. đẹp một cách lạ lùng và tự nhiên vì màn đêm đã khép, đôi chân đã về và tôi cũng trở về với chốn của riêng tôi. Người ta chia sẽ vẻ đẹp, chia sẽ nỗi đau, nhưng sự bất khả tư nghi không ai có thể chia sẻ được……… Tôi không có ý định viết bài hát cuối cùng, bởi tôi nghĩ rằng thời điểm cuối cùng là điều mà mình không thể bắt gặp được….. Bài hát cuối cùng có lẽ chỉ mãi là một giấc mơ, một giấc mơ buồn thảm mà chúng ta cần phải quên đi, để mọi thứ biên giới trong cuộc đời trở thành vô nghĩa và nó sẽ tồn tại như một lời thách thức kiêu hãnh………….. Bài hát đầu tiên và bài hát cuối cùng ngẫm ra cũng chỉ là những bọt bèo vô hình vô tưởng. Chúng ta vui chơi với nó,và chúng ta quên đi. Có kẻ gieo cầu, có người nhặt được. kẽ nhặt được không chắc là vui mãi. Kẽ không được cũng chớ nên lấy đó làm điều…… Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ trưa. Có người bỏ cuộc tình mà đi như một người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để tìm về một chốn khác. Phụ người và phụ đời cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhơ thương một bóng hình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi…….. Tưởng rằng có thể dễ dàng quên một cuộc tình, nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá chỉ đủ làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung…” [TCS]
Cũng chẳng biết tại sao chọn cái Tittle này…
Nhớ hồi xưa, trước cửa phòng mình có dán câu này
“Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say”
Là một vài nét thư pháp do tự tay mình viết, học được, rồi quên bẵng sau một thời gian bỏ, nhưng cũng đủ để viết cho mình mình xem, chơi chơi vậy mà vui.
Hôm nay nghe Portrait 17, hay quá. Cũng hiếm khi có đủ thời gian nghe trọn vẹn một cái Album, vì mình hay bị âm nhạc làm phiền, tức là mở nhạc lên thì chỉ có nghe thôi chứ không thể vừa làm việc vừa nghe nhạc được, phân tâm lắm, làm việc thì dở mà nghe nhạc cũng chẳng thấy hay, nên hiếm hoi lắm mới có được khoảng 30 phút ngồi nghe Thục hát nhạc Trịnh. Mà có lẽ mình nghe, vì Trịnh chứ không phải vì Thục, nhưng thấy hay, là vì nhớ Thục chứ ko phải Trịnh…
Thục thì hát hay, giọng buồn buồn, dễ thương. Nghe cô gái ấy hát rất dễ tưởng tượng ra một khuôn mặt vừa hát vừa cười, nhưng nét buồn phảng phất. Giờ nghĩ đến Thục thì mình chỉ nhớ nhất lúc cô nàng ngồi hát “Hỡi chiếc lá nào bay về trời, có gửi lời với tôi….” Và cả những lúc Thục ngân nga bài Dạ Khúc nghe mà buồn đến nao lòng, nhưng ám ảnh nhất vẫn là cái cảnh Thục hát Kiếp Đam Mê, hay đơn giản chỉ vì mình đã nghe Thục hát bài này với một hoàn cảnh quá hợp tâm trạng nên đã bị di chứng của nỗi buồn bám riết trong một thời gian dài, và nhớ luôn cả giọng Thục…
Thục hát thì hay, nhưng mình nghĩ nếu Thục hát mộc kiểu Lê Cát Trọng Lý chắc còn hay hơn nữa. Album nhạc Trịnh này phối nhạc mềm, nghe rất đơn giản, không cầu kỳ, nói chung, giọng cô nàng không bị tiếng nhạc lấn át. Mình ghét Thục ở chỗ hát nhiều khi ko chọn bài lắm, và cả những lúc uốn đầu xù mì, trang điểm đậm, hát các thể loại nhạc teen (Ông Bụt) hay gào thét quá trớn (Trọn kiếp Bình Yên), nghe không đến nỗi dở, nhưng không hay, chẳng thấy đi đâu vào lòng người mà cứ luẩn quẩn bên ngoài cái lỗ tai. Những lúc đó thấy Thục rất thị trường, không biết đây có phải là thiên kiến cá nhân không, nhưng mình nghĩ giá như Thục có hướng đi ổn định và giản dị hơn thì giọng hát của Thục sẽ rất đẹp, đẹp muôn phần, chứ không có bị “lá cải” như bây giờ, bởi hình như thể loại nào cô nàng cũng chạm chân tới, nhưng chẳng thấy đi tới đâu….
Mình còn thích nghe Thục hát Màu Trắng, bạn nào chưa nghe bài này thì nên nghe đi, cũng cũ rồi, nhưng nghe da diết lắm…Em vẫn là em cũng hay (thực ra là quá hay). Còn những bài như Dẫu có lỗi lầm, Ngàn Thu áo tím, Bảy ngày đợi mong…Thục hát vẫn ổn, nhưng mình thấy cũng chỉ có vậy thôi, không có ít nhiều cảm xúc truyền tải mà cũng không lay động lòng người. Chắc là do nhạc lớn quá, phối nhiều thứ dụng cụ quá nên giọng Thục bị chìm lỉm, và lúc đó thì sức mạnh của tiếng hát cũng ngang bằng với tiếng Piano hay Trống thôi chứ cũng ko có gì đặc biệt lắm, mình ko tích…
Album Trịnh này “được”, dĩ nhiên là không quá xuất sắc cũng như không có gì quá mới mẻ, nhưng Thục hát hay, là vị nhạc không ồn ã để che hết nét đẹp của giọng nàng, cái chất trầm lắng và gợi buồn da diết được phô bày rất rõ, vẫn là Thục của một dạo mình nghe Dạ Khúc và Màu trắng ngày nào…J Mà giờ mới phát hiện ra là có nhiều bài nhạc Trịnh mình chưa biết đến ? Như Rừng xanh xanh mãi, còn có bao ngày, muôn trùng biển ơi….Giờ phải lục lại nghe coi chị Ly có hát mấy bài này ko nhẩy, hé hé…
P/S: Mong ngày mai, chờ ngày mai, đợi ngày mai nhưng ghét ngày mai…
Tối qua đến chừ định viết về Trịnh, mà hem hiểu sao chả có hứng, ko viết được cái rì, chán chán chán.
Sáng ù ra quán café, có 2 đứa khốn đã ngồi sẵn ở cái chỗ quen thuộc của mình, tính tới lúc này là hơn 2 tiếng ròi mà 2 đứa nó vẫn ngồi đực mặt ra như ngỗng ỉa ở đó, còn mình thì đợi đến dài cổ, café cũng ko muốn ún, chán ghê à. Chung quy là cũng tại ngồi cái chỗ này, máy lạnh nó phả ra mún chết lun, huhu, khéo về lại bị viêm xoang hành mất…
Mình hơi bị “không thích” ly cà phê ở Soho nhé, ngồi cả nửa tiếng đồng hồ ko đụng đến mà nó vẫn không tan bọt đi tý nào, bọt thì li ti li ti như xà bông ô mô bị nhúng nùi giẻ vô vậy. Mình là mình chúa ghét cái phong cách nổi bọt của 1 số quán café đua đòi ở sg, chả biết làm vậy để làm gì nữa. Mình thích bọt to cơ, ngày xưa đi cà phê với ba mẹ toàn lấy muỗng khuấy kịch liệt cho bọt to nổi lên, đưa ống hút vào hút cái rột, lấy muỗng múc bọt ăn. Sướng thế, mà bọt to mới ngon, còn bọt li ti dư lày trông kinh dị gúm, chả cái gì ra cái gì.
Về Trịnh, thì năm nào chả vậy. Điều thiệt thòi nhất của những ai mê nhạc Trịnh là….không có nhạc mới để nghe, hehe ^^ có chăng thì có ….giọng hát và hòa âm là mới, nhưng tình hình rõ ràng chẳng cải thiện là bao, vì các tầng lớp ca sỹ hát nhạc Trịnh sau này bị dập dữ quá. Âu cũng là một sự can đảm, khi chúng ta đưa tay chạm vào những điều thiêng liêng trong lòng của một cộng đồng nào đó, nhưng nếu ko thử, thì ko bao giờ biết mình hay hay dở, cá nhân tui cảm thấy ko có ai có thể “giết chết hay….híp dâm nhạc Trịnh” như nhìu ông bà già khó tính thường nói. Mỗi người một quan điểm, đi lấy hệ quy chiếu của mình mà….đóng khung người khác là điều bất khả, đó là chưa nói tới việc chúng ta đã vi phạm…nhân quyền. Hehe.
Nói vậy, là để chia sẻ một điều. Người ta có cách tận hưởng và tôn sùng” của riêng mình. Có thể bạn yêu nhạc Trịnh bằng cách “nghe” qua giọng Khánh y, còn anh Đàm thì thik nhạc Trịnh bằng cách “nghe chính mình hát”, điều đó hoàn toàn ko có gì sai cả. Chân giá trị của bài hát nằm ở giai điệu, ngôn từ và con mắt của người cảm nhận, chứ không phải việc đánh giá chủ quan của ta dành cho một giọng hát nào đó, mà nhất là những giọng hát mà ta ko có cảm tình. Hôm nọ tình cờ lạc vào Box nhạc Trịnh của TTVNOL, trang này nổi tiếng là sôi động và đông đúc nhưng theo mình lại là một mớ hổ lốn toàn các thứ chửi bới nhăng nhít. Các ông các cụ các chú các bác ấy (chả biết bao tuổi nên gọi thế) xúm nhau lại chửi anh Đàm, anh Tùng, hay bất cứ ai hát nhạc Trịnh mà ko vừa lòng họ như một cục Shit, phải nói là chửi như 1 cục shit đúng nghĩa. Mình cảm thấy hoang mang quá, chỉ vì những thứ không đáng mà người ta có thể xỉ vả nhau vậy sao ? Những người yêu nhạc Trịnh cứ phải nhảy đông đổng lên khi có bất cứ ai ngoài Khánh Ly, Tuấn Ngọc, Elvis Phương, Quang Dũng, Hồng Nhung…..đụng đến thần tượng tinh thần của họ chăng ? Thật là vô nghĩa, và thật là vô học.
À mà thật ra, mình nghĩ, ai cũng có cái hay của riêng họ. Chỉ có những người bị….lé mới không nhìn thấy cả hai chiều. Và cái đó thì gọi là ngu muội ^^.
Hình như mình lạc đề ? Back lại vấn đề chính, hihi. Mình sẽ ko thích nghe Trịnh vào mỗi buổi sáng, nếu không có Khánh Ly. 2 bài hát đầu tiên mà mình nghe, đúng nghĩa có nghe,tức là hoàn toàn cảm nhận một cách thật thoải mái, là “Hát trên những xác người” và “Gia tài của mẹ”, nói chung, có thể nó ko có gì special, nhưng theo ý kiến thiển cận của mình, thì 2 bài này Kly hát nhiều cảm xúc nhất. mạnh mẽ, bộc trực, giọng tốt, nhiều ý chí, là sự tổng hòa của nhiều thứ lại. Cho đến bây giờ, quả nhiên mình thấy vẫn ko ai hát bằng cô ấy ^^, ngoại trừ 1 số bài đặc biệt, mình ko thích bằng, có khi tại Kly hát chất lượng đều quá, nên nếu nhìn chung vào cả kho nhạc Trịnh, người ta sẽ thấy bài nào cũng như bài nào….
- Phôi pha. Thanh Lam hát làm mình thích hơn (Ai nói Thảo Trang hát bài này hay chứ tui nghe ko ra gì hết). Có điều bài này chị Lam….làm hơi quá, người nghe dễ bị….giật ngược và nhức đầu khi phải hưởng thụ nó trong hoàn cảnh tâm không tịnh. Nhưng nói chung là hay, quá hay. Kly hát bài này mình nghe có vài phiên bản, có thể là do hát 2,3 lần và tùy thuộc vào tâm trạng khi hát nên có bài hay, và có baì dở….
- Thương Một Người. Bài này thik Phương Thanh hát. PT hát như ru con, và nghe rõ ràng là cảm nhận được là PT hát cho…riêng mình, chứ ko phải là kiểu cách “hát phục vụ bà kon”, bài này Thanh lên câu đầu nghe rất sướng, là 1 trong những nguyên nhân lớn khiến mình thích nghe Chanh hát Trịnh. Bài Cát bụi cũng hay, bài này hát rất khó…đặc biệt vì nó là một bài quen, dễ ngân nga, nhưng hát để người nghe nhìn ra ngay Chanh ko phải là dễ. Bài Huyền Thọai Mẹ Chanh hát cũng tốt…
- Phúc Âm Buồn. Bài này mình thik 2 version. Một của Thanh Phương, chàng trai đã mất hồi năm nào đó quên rồi, Phương hát bài này nghe dìu dịu, giống tự sự. Hay vì mình nghe bài này ngay sau khi anh ấy chết nên thấy hay hơn chăng ? Hai là của Cẩm Vân, bài này mình đã từng lầm là giọng của Lam, vì cách gằn giọng và thể hiện khá giống, dù ko điên = Lam trong Phôi Pha. Nói cách khác, Lam hát Phôi Pha mà bớt khùng 1 chút sẽ giống Cẩm Vân hát bài này, mà Cẩm Vân hát bài này khùng hơn chút nữa sẽ giống Lam, hehe…
- Nhắc về DVH một chút, nỗi đau và sự “sỉ nhục” của nhiều bác thần tượng thái quá dành cho nhạc Trịnh, tui thấy mấy người đó…làm quá, vì Hưng hát có cái hay của Hưng, dĩ nhiên là tui ko ủng hộ kiểu hát vừa gào vừa cào của anh ấy, nhưng ko thể phủ nhận là anh ấy hát tốt, và 1 số bài hát rất hay. Mà nếu tui nhớ ko nhầm, thì TCS cũng đã từng xuất hiện trong 1 trong những video clip của DVH, nên rất khó để nói liệu DVH và TCS có quen biết nhau ko, nếu quen biết thì càng ko có gì để trách anh ấy….
- Năm Dòng kẻ hát Ngẫu Nhiên là hay nhất. Hay vô đối. Hay kinh khủng. Hay cực kỳ.
- Hồng Nhung – Quang Dũng. 2 giọng ca này có vẻ được ưa chuộng ? Nhất là Nhung vì có quan hệ tốt với TCS, nhưng mình chẳng tài nào nghe nổi, nghe nó cứ …sleepy thế nào ấy, nói chung là đều tay và chẳng có gì hay, Có thể Nhung hát Một ngày mới hay Tình yêu ở lại sẽ hay, hoặc Quang DŨng hát nhạc sến hơn chút nữa, sẽ hay hơn ^^ là hát nhạc Trịnh.
- Phan Đinh Tùng là người làm mình ngạc nhiên nhiều nhất, ko phải vì anh ấy hát hay quá, mà anh ấy có thể hát tốt. Mình ko nghĩ 1 người như Tùng lại hát được 1 số bài nhiều cảm xúc như vậy, Rừng xưa đã khép hay Để gió cuốn đi cũng tốt, nói chung là tốt ^^. Chắc 1 phần cũng nhờ phối khí.
- Suýt chút nữa thì quên bác Kwan, bác Kwan hát Người già em bé hay lắm. Hay lắm bác Kwan ơi, bis bis !
- Tất cả các bạn còn lại mình đều…ko để ý (từ Thái Hòa, Ý Lan, Ngọc Lan, Lệ Thu, Tuấn Ngọc…v.vv.v) và tất cả các bài hát chưa được nhắc tới thì Khánh Ly vẫn hát hay nhất ^>^
-
Ngày xưa mình rất hay nhầm nhạc Trịnh với 1 số nhạc sỹ khác, giờ thì đã hết, mà cũng hem hỉu sao ngày xưa mình nhầm được. Ví dụ như Lệ Đá, Dấu tình sầu, Hãy nhìn xuống chân….mình cứ tưởng là của TCS chứ, cho đến 1 ngày nghe introduce rõ ràng mới ngộ ra, hehe ^^
Anyway, có thể cái entry này thừa trong 1 ngày mà khắp nơi nói về TCS như một nỗi nhớ và 1 ký ức vĩnh cửu, nhưng mình cứ thích viết đấy ^^ Hehe. Hồi còn nhỏ, mình cứ hay tại sao với các vĩ nhân này nọ, người ta thường nhớ đến ngày giỗ hơn là ngày sinh. Ngày sinh phải quan trọng hơn chứ nhỉ ? Giờ mình lại đoán, có thể vì khi chết, người ta sẽ lại được “sinh ra một lần nữa”, là bước vào cuộc sống ở bên kia thế giới, là kết thúc để bắt đầu, là tái sinh…Nên ngày chết đi, cũng là ngày mà ta sống lại, phải không ?
Hì hì.