Tuyết Tùng

“Tôi không bao giờ nhầm lẫn giữa sự khổ đau và hạnh phúc, nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hốt hoảng nhận ra mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm, khi quanh tôi mọi người đã yên giấc ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng có lẽ cuộc đời đã cho tôi lắm những ngày bất hạnh…


Có những ngày tuyệt vọng đến cùng cực tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không có gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và bao dung. Hãy đi đến tận cùng nỗi tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy sống cùng lúc vừa là kẻ chiến thắng, vừa là kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi cuộc sống và đến với những đấu trường…..


Như thế với cuộc đời tôi đã mang một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông, suối vẫn trôi đời suối. Đời người cũng để sống và hãy thả trôi hết mọi tị hiềm….

Tôi đã mỏi dần với lòng tin, chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng, có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác….


Tôi không có ai để nhớ và cũng không có ai để quên, tôi đã nhớ một đời và đã quên hết nữa đời. Những con thiên nga làm tôi nhớ đến những đôi chân đẹp. đẹp một cách lạ lùng và tự nhiên vì màn đêm đã khép, đôi chân đã về và tôi cũng trở về với chốn của riêng tôi. Người ta chia sẽ vẻ đẹp, chia sẽ nỗi đau, nhưng sự bất khả tư nghi không ai có thể chia sẻ được………


Tôi không có ý định viết bài hát cuối cùng, bởi tôi nghĩ rằng thời điểm cuối cùng là điều mà mình không thể bắt gặp được…..


Bài hát cuối cùng có lẽ chỉ mãi là một giấc mơ, một giấc mơ buồn thảm mà chúng ta cần phải quên đi, để mọi thứ biên giới trong cuộc đời trở thành vô nghĩa và nó sẽ tồn tại như một lời thách thức kiêu hãnh…………..


Bài hát đầu tiên và bài hát cuối cùng ngẫm ra cũng chỉ là những bọt bèo vô hình vô tưởng. Chúng ta vui chơi với nó,và chúng ta quên đi. Có kẻ gieo cầu, có người nhặt được. kẽ nhặt được không chắc là vui mãi. Kẽ không được cũng chớ nên lấy đó làm điều……


Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ trưa. Có người bỏ cuộc tình mà đi như một người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để tìm về một chốn khác. Phụ người và phụ đời cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhơ thương một bóng hình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi……..


Tưởng rằng có thể dễ dàng quên một cuộc tình, nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá chỉ đủ làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung…”


[TCS]

Labels: | edit post
0 Responses