Tuyết Tùng
Đưa em tìm động hoa vàng….


http://www.thehetre.vn/kenh14/090407055309-102-743.jpg

Cũng chẳng biết tại sao chọn cái Tittle này…

Nhớ hồi xưa, trước cửa phòng mình có dán câu này

“Rằng xưa có gã từ quan

Lên non tìm động hoa vàng ngủ say”

Là một vài nét thư pháp do tự tay mình viết, học được, rồi quên bẵng sau một thời gian bỏ, nhưng cũng đủ để viết cho mình mình xem, chơi chơi vậy mà vui.

Hôm nay nghe Portrait 17, hay quá. Cũng hiếm khi có đủ thời gian nghe trọn vẹn một cái Album, vì mình hay bị âm nhạc làm phiền, tức là mở nhạc lên thì chỉ có nghe thôi chứ không thể vừa làm việc vừa nghe nhạc được, phân tâm lắm, làm việc thì dở mà nghe nhạc cũng chẳng thấy hay, nên hiếm hoi lắm mới có được khoảng 30 phút ngồi nghe Thục hát nhạc Trịnh. Mà có lẽ mình nghe, vì Trịnh chứ không phải vì Thục, nhưng thấy hay, là vì nhớ Thục chứ ko phải Trịnh…

Thục thì hát hay, giọng buồn buồn, dễ thương. Nghe cô gái ấy hát rất dễ tưởng tượng ra một khuôn mặt vừa hát vừa cười, nhưng nét buồn phảng phất. Giờ nghĩ đến Thục thì mình chỉ nhớ nhất lúc cô nàng ngồi hát “Hỡi chiếc lá nào bay về trời, có gửi lời với tôi….” Và cả những lúc Thục ngân nga bài Dạ Khúc nghe mà buồn đến nao lòng, nhưng ám ảnh nhất vẫn là cái cảnh Thục hát Kiếp Đam Mê, hay đơn giản chỉ vì mình đã nghe Thục hát bài này với một hoàn cảnh quá hợp tâm trạng nên đã bị di chứng của nỗi buồn bám riết trong một thời gian dài, và nhớ luôn cả giọng Thục…

Thục hát thì hay, nhưng mình nghĩ nếu Thục hát mộc kiểu Lê Cát Trọng Lý chắc còn hay hơn nữa. Album nhạc Trịnh này phối nhạc mềm, nghe rất đơn giản, không cầu kỳ, nói chung, giọng cô nàng không bị tiếng nhạc lấn át. Mình ghét Thục ở chỗ hát nhiều khi ko chọn bài lắm, và cả những lúc uốn đầu xù mì, trang điểm đậm, hát các thể loại nhạc teen (Ông Bụt) hay gào thét quá trớn (Trọn kiếp Bình Yên), nghe không đến nỗi dở, nhưng không hay, chẳng thấy đi đâu vào lòng người mà cứ luẩn quẩn bên ngoài cái lỗ tai. Những lúc đó thấy Thục rất thị trường, không biết đây có phải là thiên kiến cá nhân không, nhưng mình nghĩ giá như Thục có hướng đi ổn định và giản dị hơn thì giọng hát của Thục sẽ rất đẹp, đẹp muôn phần, chứ không có bị “lá cải” như bây giờ, bởi hình như thể loại nào cô nàng cũng chạm chân tới, nhưng chẳng thấy đi tới đâu….

Mình còn thích nghe Thục hát Màu Trắng, bạn nào chưa nghe bài này thì nên nghe đi, cũng cũ rồi, nhưng nghe da diết lắm…Em vẫn là em cũng hay (thực ra là quá hay). Còn những bài như Dẫu có lỗi lầm, Ngàn Thu áo tím, Bảy ngày đợi mong…Thục hát vẫn ổn, nhưng mình thấy cũng chỉ có vậy thôi, không có ít nhiều cảm xúc truyền tải mà cũng không lay động lòng người. Chắc là do nhạc lớn quá, phối nhiều thứ dụng cụ quá nên giọng Thục bị chìm lỉm, và lúc đó thì sức mạnh của tiếng hát cũng ngang bằng với tiếng Piano hay Trống thôi chứ cũng ko có gì đặc biệt lắm, mình ko tích…

Album Trịnh này “được”, dĩ nhiên là không quá xuất sắc cũng như không có gì quá mới mẻ, nhưng Thục hát hay, là vị nhạc không ồn ã để che hết nét đẹp của giọng nàng, cái chất trầm lắng và gợi buồn da diết được phô bày rất rõ, vẫn là Thục của một dạo mình nghe Dạ Khúc và Màu trắng ngày nào…J Mà giờ mới phát hiện ra là có nhiều bài nhạc Trịnh mình chưa biết đến ? Như Rừng xanh xanh mãi, còn có bao ngày, muôn trùng biển ơi….Giờ phải lục lại nghe coi chị Ly có hát mấy bài này ko nhẩy, hé hé…

P/S: Mong ngày mai, chờ ngày mai, đợi ngày mai nhưng ghét ngày mai…

0 Responses