Tuyết Tùng




Có những ký ức gắn liền với hình ảnh. Ví dụ như bài hát này.


Mỗi khi nghe lại nó, tôi lại thấy hiện lên trong mình một đại sảnh vắng ngắt, tối om và heo hắt đèn vàng. Lạnh cóng, không một bóng người, chỉ còn tôi và vài bức tranh biếm họa trên tường. Và Tiên. Và Âm nhạc. Và cái da diết của nỗi nhớ và những niềm đau…


Nó cứ chảy…


Ngày bình thường vi mun phin đan thành chiếu hoa

Ngày bu
n ru ng là mình chết đi ri


Tôi đã nghe bài này hằng đêm, replay hàng trăm lần, cho đến khi trời sáng. Cho đến khi trí não đã hoang mang sau một đêm thức trắng. Có thể chẳng để làm gì, chỉ nhìn vào bóng đêm. Có thể ngủ, chập chờn như ác mộng. Có thể chong mắt vào màn hình, xem phim sex. Có thể viết blog, đọc báo, những dòng chữ cứ chảy qua vô hồn và chếnh choáng…


Và tôi lại thấy, cái khoảnh khắc mà những cảm giác mệt mỏi trào dâng trong người mình, từ bụng lên tới ngực, từ ngực lên đến cổ, rồi từ cổ cứ muốn nhảy xổ ra ngoài. Tôi đã gục đầu vào thùng rác gần đó, ngất đi vì mệt mỏi, và hoang mang…


Lòng ngập tràn thứ cảm giác hỗn độn và bi kịch của tuổi trẻ. Lúc đó, tôi đang ngỡ mình đóng vai chính của một vở drama nào đó.


Nhưng không phải….


Ngày tht dài vi bn b tiếng ong tiếng ve

Ngày l
lùng ng là mình hết mơ ri

Ngày g
n vi tình ri bng xa rt đau

Ph
ơi lnh chiếu hoa đ dành đến đêm nào


Tôi chỉ là một kẻ vô danh.

0 Responses