Tuyết Tùng
Hãy nói lời yêu thương khi chia tay…

Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không

Sáng nay Home trên facebook ngập tràn tin R.I.P của chàng ấy, tiếc thương & tiễn đưa, hình như ai cũng có vẻ sốc, và cảm thấy bàng hoàng vì những điều đã cũ, nhưng đáng trân quý…

Mình không nghe nhạc Mike nhiều, ít xịu, nhưng bài nào cũng thấy thích, và nói cho công bằng thì giọng hát của Mike là 1 trong những giọng hát có sức truyền cảm lớn nhất mà mình từng nghe: nhẹ, êm & thấm. Và rồi ra đi ở cái tuổi 50, lúc còn loay hoay với những show diễn và bám víu cuối đời vào danh tiếng & hào quang, Michael có vẻ là một người lắm tài và nhiều tật, tham vọng cao, khát vọng lớn, càng về già thì càng nổi loạn một cách cuồng vọng và khó kiểm soát. Tự dưng nhìn thấy…sợ, liệu không biết khi đến cái tuổi ấy, mình có nổi loạn kiểu đó, nhất là khi, chả được nổi tiếng bằng Mike…

Mới hôm qua ngồi lăng quăng cũng nghĩ về cái chết, người này chết, người kia chết…

Mới hôm kia xem clip Moon walk của Mike, ngồi cười một mình, tập đi thử…

Mới hôm qua…mà, eo ơi, mình chẳng thần tượng gì Mike, nhưng vẫn cảm thấy khá …run rẩy và bàng hoàng khi con người ta có thể dễ dàng chết đi như một cánh hoa rơi, chỉ vì một cơn trụy tim đôi khi…vớ vẩn quá sức. Lại cảm thấy bất an về cuộc sống, chẳng ai biết mình chết vào lúc nào, tại sao (người như Mike đầy bệnh ra đó, chắc cũng chả biết tại sao mình chết).

Chỉ hơi băn khoăn một điều, liệu Mike có kịp hôn con mình trước khi chết, và dặn dò chúng hãy sống thật đẹp, để tốt hơn cha chúng gấp nghìn lần, và ở lại vui vẻ…Mình lúc nào cũng băn khoăn, không biết những đứa trẻ của một người vừa nằm xuống, sẽ sống thế nào, ở đâu, với ai ? Thật khủng khiếp khi một tượng đài nghệ thuật ra đi, càng khủng khiếp hơn khi bạn là một huge fan của anh ấy, nhưng tất cả mọi thứ ấy vẫn không khủng khiếp bằng sự ra đi của một ông bố với 3 đứa trẻ còn lại trên cõi đời. Mình hy vọng, lời cuối cùng của Mike với những đứa con của mình trước khi chết, là những lời yêu thương, dặn dò, chia sẻ…

Chính vì vậy, hãy nói lời yêu thương khi chia tay, để lỡ nếu chúng ta có nằm xuống đột ngột, thì chính những lời yêu thương đó là lời gửi gắm còn lại cuối cùng trên quả đất này, cho linh hồn mãi mãi thanh thản với những nụ cười, niềm vui…Cứ tự dặn lòng, dù giận nhau cỡ nào, dù ghét nhau đến đâu, miễn là bạn, miễn là anh em, miễn là yêu thương, thì hãy cứ dịu dàng khi chia tay, để khỏi phải hối tiếc khi đã mất, mà những điều cuối cùng nói ra lại là nanh nọc….

Mike đã mất, và đã biết đời người như gió qua, ai ngăn cản được thời gian vô hình trôi như mây bay, vẫn cảm thấy nuối tiếc một điều gì đó…

Và buổi sáng ngập tràn trong tiếng ca “You are not alone…”
You are not alone…..

We gonna miss you, Mike !
Tuyết Tùng

“Tôi không bao giờ nhầm lẫn giữa sự khổ đau và hạnh phúc, nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hốt hoảng nhận ra mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm, khi quanh tôi mọi người đã yên giấc ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng có lẽ cuộc đời đã cho tôi lắm những ngày bất hạnh…


Có những ngày tuyệt vọng đến cùng cực tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không có gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và bao dung. Hãy đi đến tận cùng nỗi tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy sống cùng lúc vừa là kẻ chiến thắng, vừa là kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi cuộc sống và đến với những đấu trường…..


Như thế với cuộc đời tôi đã mang một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông, suối vẫn trôi đời suối. Đời người cũng để sống và hãy thả trôi hết mọi tị hiềm….

Tôi đã mỏi dần với lòng tin, chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng, có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác….


Tôi không có ai để nhớ và cũng không có ai để quên, tôi đã nhớ một đời và đã quên hết nữa đời. Những con thiên nga làm tôi nhớ đến những đôi chân đẹp. đẹp một cách lạ lùng và tự nhiên vì màn đêm đã khép, đôi chân đã về và tôi cũng trở về với chốn của riêng tôi. Người ta chia sẽ vẻ đẹp, chia sẽ nỗi đau, nhưng sự bất khả tư nghi không ai có thể chia sẻ được………


Tôi không có ý định viết bài hát cuối cùng, bởi tôi nghĩ rằng thời điểm cuối cùng là điều mà mình không thể bắt gặp được…..


Bài hát cuối cùng có lẽ chỉ mãi là một giấc mơ, một giấc mơ buồn thảm mà chúng ta cần phải quên đi, để mọi thứ biên giới trong cuộc đời trở thành vô nghĩa và nó sẽ tồn tại như một lời thách thức kiêu hãnh…………..


Bài hát đầu tiên và bài hát cuối cùng ngẫm ra cũng chỉ là những bọt bèo vô hình vô tưởng. Chúng ta vui chơi với nó,và chúng ta quên đi. Có kẻ gieo cầu, có người nhặt được. kẽ nhặt được không chắc là vui mãi. Kẽ không được cũng chớ nên lấy đó làm điều……


Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ trưa. Có người bỏ cuộc tình mà đi như một người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để tìm về một chốn khác. Phụ người và phụ đời cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhơ thương một bóng hình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi……..


Tưởng rằng có thể dễ dàng quên một cuộc tình, nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá chỉ đủ làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung…”


[TCS]

Labels: 0 comments | | edit post
Tuyết Tùng
vẹn nguyên...

http://images.timnhanh.com/blog/200904/30/12441731241025271.jpg

Nửa đêm. Cúp điện. Ngồi chẳng biết lam gì, nằm cuộn tròn trong bóng tối nghe nhạc, đợi chiếc laptop cạn dần biến, rồi ánh sáng và những âm thanh mê mải sẽ lùi vào thinh không, còn nguyên vẹn một nỗi buồn riêng mình chưa vẽ nên hồi kết...

Tự dưng thấy tiếc nuối mấy thứ lặt vặt, đôi lúc đã cũ, và thậm chí không thuộc về mình. Nhưng vẫn cứ tin, là hẳn đã có một lúc nào đó nó thuộc về mình, như cái kiểu AQ tư duy về sự tồn tại, niềm vui và nỗi buồn, không dứt ra được sự mệt mỏi về thân xác và trí óc. Dạo này mình ăn nhiều, uống cũng nhiều, café thay nước lã, thấy ngạc nhiên vì bản thân mình dọa này kém phụ thuộc vào café hơn, không cần phải nốc đến ly thứ 7 trong ngày mới đủ tỉnh táo. Đều đều 3 ly/ngày là đủ, nhiều đường, rất lạnh, đứa hảo ngọt như mình không bao giờ thèm màng tới thứ café không đường đắng ngắt, để lại những vẹn nguyên buốt gái trong cổ họng, sau từng ngụm hớt…

Mình thích ngọt ngào hơn, như là cuộc sống.

Vẫn đang loay hoay không biết viết blog ở đâu, và đôi khi, cũng chẳng biết mình viết để làm gì. Chắc vẫn mua vui, vậy thôi, điều đầu tiên là cho chính bản thân mình, một cách xả nén những con chữ và bức bách. Điều thứ hai nghe vĩ mô hơn, là để cho những người bạn của mình. Mà bạn bè ở đâu ? Xung quanh mình hay trên mạng ? Nhiều lúc cũng tự trách mình vì chưa bao giờ tâm sự với 1 đứa nào đến nửa câu nói, mà bao nhiêu uất ức, dồn nén, hận thù, sâu sắc, chà đạp ngày xưa cứ quăng lên trên blog, rồi cũng cahng83 biết để làm gì. Không biết có phải, cái chết của Y!360 chính là lời cảnh tỉnh cho bản thân mình, bớt sống ảo một tý, ra đường mỉm cười và bắt tay nhiều hơn, chắc cũng dễ thở phần nào. Sống rối loạn với nội tâm chắc đau khổ lắm, chắc vậy…

Mà thực ra cũng chẳng còn thời gian viết blog, mà cũng chẳng biết viết gì. Bằng chứng là đêm nay ngồi đây viết nhăng viết cuội, chẳng thèm phân tách tư tưởng về những gì nghĩ & viết, nên hay không nên. Đôi lúc thèm ghê một phút ngồi thanh thản bên quyển sách, nhâm nhi tách trà gừng thơm tho mùi thảo nguyên, nghe nhạc Khánh Ly, và…ngủ.

Dạo này mình thèm ngủ khủng khiếp. Cio1 một hôm nốc cạn đúng 2 ly café sóng sánh xong rồi là đi ngủ ngay, ngủ mê man (ngáy chắc cũng sập nhà, mà thực ra mình cũng hem biết mình ngủ có ngáy ko, khi nào ai rãnh kiểm chứng dùm nhé à ngồi xem tớ ngủ), đến độ chuông reo chẳng thèm nghe.

À, dạo này mình phớt lờ nhạc chuông và mấy cuộc gọi hơi bị nhiều. Tội lỗi, tội lỗi…

Tuyết Tùng

http://farm1.static.flickr.com/134/318947873_12028f1b66.jpg


Hôm qua, hôm nay, ngày mai, chắc có nhiều chuyện nói. Nhưng thôi không nói, không phải vì buồn, mệt, mà vì chính bản thân mình phải ra tay refresh cuộc đời mình, chứ không phải là ngồi khóc lóc với cái đống lộn xộn đó.


Tự dưng…nhớ tới một diễn đàn www.nhomai.vn không biết bà con có ai vào đây chưa, nếu ai chưa vào thì…thử vào coi. Trong đấy toàn….mộ phần. Những ngôi mộ online được dựng lên và xây lên, với những nút thanks được biến tấu thành một ngọn nến, một nén hương, nơi lưu giữ những điều bình yên và quá khứ của cuộc sống, tự dưng thấy …buồn.


Và tò mò muốn biết mặt anh chàng/cô nàng admin của trang web ấy, để hỏi xem điều gì đã làm bạn buồn đến nỗi lập một nghĩa trang online, mà cho đến bây giờ đã có biết bao nhiêu mảnh đời phiêu bạt về đó, biết bao nhiêu những lời tâm sự, nỉ non, chia sẻ, những dòng nhật ký của lũ bạn với một anh chàng đã mất từ năm 21, 22 tuổi. Và ở đó, tự dưng tôi bắt gặp rất rất nhiều những ngôi mộ trẻ, những khuôn mặt trên bia mộ được cắt ra từ những tấm ảnh vui chơi với bạn bè, lắp ghép vụng về trên những phiến đá, cười một cách day dứt và bàng hoàng với cuộc sống không thể tả. Là những giọt nước mắt, cho sự đời cứ tiếp tục sinh sôi mà một người đã dừng lại, ở đâu đó trên cuộc sống này.


Vào đi, xem mộ phần của những người xa lạ. và thấy mình còn may mắn xiết bao, tự nhiên quý bản thân mình vì…mộ chưa xanh cỏ ^^


[Cái diễn đàn này pro đến nỗi câu hỏi kiểm tra rô bốt lúc đăng ký của nó cũng là : 1 nén nhang cộng 1 nén nhang bằng bao nhiêu nén nhang =))=))


Sáng nay thức dậy đúng 6h, máy vẫn còn chạy nhưng nhạc Khánh Ly mở từ 9h đêm hôm qua đã ngưng, vì gặp phải một bài nhạc lỗi. lọ mọ bấm next cho nhạc chạy tiếp thì bài “hãy nhìn xuống chân” vang lên. Tự dưng…buồn, nhưng cái buồn mang cảm giác thênh thang vì một bài hát. Mình còn nhớ rõ, mình thích Khánh Ly từ bài hát này. Thích cái kiểu trải giọng và ngân nga đến lạnh gai óc từng con chữ của bài hát. Duet với Elvis Phương mà 1 người cứ giọng ồ ồ cứ một người cứ đẩy giọng bay cao, vậy mà thành ra hay. Nghe thích thế…


Thích cái khúc…”hãy nhìn xuống chân dế giun đang cười con người, miếng mồi đỉnh chung ai giành nhau, hãy nhìn xuống chân để thấy thua loài côn trùng, suốt đời chẳng bon chen nhọc thân..” Bài này mỗi lần nghe là thấy nổi gai ốc (chắc 1 phần vị giọng Ly) 1 phần vì lời của bài này, lời của nó dễ bị…suy tưởng lung tung lắm nha, hí hí ^^


Đấy, tự dưng một buổi sáng lộn xộn lại có lúc “trầm lại” vì thấy buồn vu vơ và mệt nhoài vì những điều đã qua đi. Tự cốc đầu mình một cái và hỏi “tiếp tục hay dừng lại”. Không thấy ai trả lời.


Cốc vài cái nữa.


Vẫn lặng thinh, hem có ai trả lời….

Tuyết Tùng

Xóm mới nhà mình, nói không phải chê chứ, ồn ào như vườn khỉ đột ^^

Đối diện nhà có bà cô, nói chuyện như đấm vào mặt ngươi khác, giọng lảnh cảnh kiểu thùng nhôm mà bị thanh sắt gõ vào, vửa rủng rẻng và ì đùng, nghe mệt. Đã vậy chiều chiều còn có bà bạn, chắc là bạn chí cốt, chị xe cái èn tới dừng ngay trước cửa, hai bà đứng chửi nhau chí chóe òm trời:

- Dm mày nói mày qua sao mày ko qua dm làm tao đợi quá trời dm tao thay đồ hết rồi dm sao không qua
-Dm mày ai nói tao không qua dm mày có qua chứ dm mà mày đi đâu mất tiêu rồi dm tao có nói con d~ nhà bên mà dm mày...
-Dm sao nó không nói gì với tao hết vậy dm mày qua lúc mấy giờ dm sao giờ này còn ở nhà dm sao ko đi chơi hử...
...
Blah blah blah nói chung là 2 bà cô cứ đứng đó ...dm nhau suốt, xóm làng nghe đã rủng rẻng lại còn rủng rẻng hơn. Và đủ các thể loại âm thanh khác từ tiếng ré trẻ con đến tiếng ...chửi chó lụ khụ của một ông già vừa đi vừa chống gậy, rồi tiếng rền rú khủng khiếp của mấy con bé tuổi teen nửa mùa quê không ra quê tỉnh không ra tỉnh ^^ nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Nói thiệt chứ, mấy đứa con zai thì mình ghét nhất ở cái lứa khoảng 9,10 tuổi lì lợm vô cùng hơi với tụi nó chỉ muốn tát vài cái còn con gái thì khó ưa nhất cái tuổi 13,14 ^^ bắt đầu biết làm điệu và....bĩu môi. Trên đời này mình không ghét gì bằng ghét bĩu môi và...nói móc, há há ^^

Thực ra viết blog nì hôm nay là để...khoe nhà, chứ hem phải để chửi đời như rứa, nhưng vì khá là buồn cười vì cái xóm này ...ồn ào rất có thời điểm ^^ lúc nào mình cần yên tĩnh thì nó lại ồn ào, mà lúc nao mình muốn nghe tiếng người thì tuyệt nhiên chẳng thấy người mà chỉ thấy....ma ^^

Há há, nhưng thôi chuyện ma cỏ để tính sau hen ^^

Chụp hình trên lầu trước nhà ^^ khung cảnh giường ngủ lỡn mợn của mềnh
IMG_7540 by you.

Nhìn ra ngoài ban công ^^ ban công đệp, trắng trẻo, sạch sẽ, thơm tho...mỗi tội hem có cây, bữa nào vác chậu mai tứ quý về để chơi
IMG_7539 by you.

Nhìn qua góc cầu thang đi xún nhà dưới

IMG_7537 by you.


Nhìn xún cầu thang, một ổ tò vò bao gồm các thể loại cáp và dây lòng thòng ở đoạn nghỉ
IMG_7541 by you.


Có cả cái chuông gió ở đây, còn đống dây thì bình thường nó nằm xải lai ra chứ ko có gọn ghẽ như bây chừ ^^ dù gì thì chụp hình cũng phải chải chuốt chứ hế hế
IMG_7543 by you.

Từ cầu thang nhìn xún WC

IMG_7544 by you.


Nhìn ngược lên cầu thang lại
IMG_7545 by you.

Đã xún hẳn cầu thang
IMG_7546 by you.

Nhà bếp đây, nhưng thiếu một thứ rất quan trọng đó là...cái bếp =))
IMG_7547 by you.

Cà phê đang pha, nãy run rẩy thế nào mà vung vãi tùm lum
IMG_7548 by you.

Vẫn là cái bếp ý
IMG_7549 by you.

Bàn làm dziệc, nhưng chả bao rờ làm dziệc vì toàn làm dziệc trên...giường
IMG_7551 by you.

Tủ hồng hồng là tủ quần áo
IMG_7552 by you.

Sách, chả có thời gian arrange lại nên cứ dồn cả cục vào đấy, còn vài bao chưa biết để đâu ^^ hic hic
IMG_7553 by you.

Ban đêm phải dắt xe vào nha & 2 cái dốc to oạch thế kia, cái này xem ra chống trộm được phết. thằng nào mò vào nhà mà ko va phải cái này mới gọi là hay
IMG_7554 by you.

Cửa chính
IMG_7555 by you.

Từ cửa sổ nhìn ra hẻm ^^ khuya khuya tý nữa đèn tắt hết nhìn rất...sướng (với những ai thik làm bạn với ma)
IMG_7556 by you.


Phi tiêu - my favourite toy
IMG_7559 by you.

Trở lại lên lầu, em lappy đang chạy ^^
IMG_7563 by you.

hạt sen, trời nóng quá nên đen sạm da hết cả dưng mà ăn vẫn ngon
IMG_7564 by you.

1 đồng bùi nhùi ở đầu giường
IMG_7565 by you.

Hehe
IMG_7566 by you.

Nhu~ng dịp vui thế này thì ko thể thiếu nàng ấy
IMG_7567 by you.

Nàng rất kiêu hãnh mà cũng rất bẽn lẽn
IMG_7569 by you.

Vũ khí của nàng
IMG_7570 by you.

Het' show hehe
Tuyết Tùng

Về Cali Wow

http://www2.vietbao.vn/images/viet2/xa-hoi/20738279_images1404139_fitness-da-sua.jpg

Nói cho cùng, thì Cali Wow chắc đã chịu lắm…tiếng xấu, nên thôi không lạm bàn về cái vụ chèo kéo khách như các bạn bán sim dạo trên đỉnh đèo Hải Vân, cũng thôi không nói về cái trò rớt giá tứ 1200 đô xuống còn…500 đô một tháng nhờ trả giá như đi chợ. Chỉ nói một chút, uhm..công bằng ?

Xét về bề thế, nếu Cali Wow chịu khó “chậm àm chắc” một chút, thì tốt hơn hết là giữ giá, và thể hiện thái độ chuyên nghiệp của mình qua đội ngũ tư vấn viên nhiệt tình, vui vẻ, nhưng không gọi điện thoại câu kéo 2,3 ngày/1 lần, cũng không lườm nguýt khách khi không “ngã được giá” thì tốt hơn. Vì dẫu sao, tầm nhìn về bề thế của một trung tâm như Cali Wow không thể bị …bẻ cong và trở nên khôi hài một cách quá mức như vậy chỉ vì mấy em tư vấn viên xinh đợp nhưng óc bã đậu [Xin lỗi, ko cố ý bôi bác ạ]

Bản thân em cũng….suýt nữa leo lên Cali Wow làm Supervisor trên đó, lương thì hem biết nhiêu mà lên mạng thấy người Vn chửi Cali Wow như đúng nghĩa một bà bán cá, nên lỡ mà có làm ở đó thì chắc nhục thiệt, nhục quá, ra đường lấy mền mà che mặt luôn á. Nói “suýt” vậy là vì lần đó đã….lỡ tham gia vào làm ở 360themes, nên thôi đành khéo léo từ chối các bạn Cali Wow, may quá, thoát họa…sát thân và tổn hại danh tiếng ngây thơ, mỹ miều, kiêu kỳ, xinh đợp của mềnh, hế hế.

Nhắc về Cali Wow hôm nay, là vì tự dưng…hứng tình muốn đi tập Gym. Mà cái số….đỏng đảnh như mình nó rất khổ. Tiêu chí của em là: Cơ sở vật chất tốt, phòng đẹp, trang nhã, đầy đủ dụng cụ, máy móc, có nhiều trò để chơi, huấn luyện viên đẹp chai nhưng tốt hơn hết là đừng có ca sĩ, người mủ, diễn viên hay trai đẹp gì ráo trọi ^^ đi tập mà nhìn mấy thể loại này xốn con mắt lắm. Nói chung phòng càng vắng càng ít zai càng tốt, dĩ nhiên là cũng đừng có nhiều nữ quá mà cũng ko nên có các anh lùn thước rưỡi bắp chuột to như đòn bánh tét cỡ đại đứng đẩy mỗi lần 4,5 năm cục tạ trong đó. Iem sẽ thấy …tủi thân vô cùng và nhìn những cảnh ấy chỉ muốn khóc thét lên thôi ^^

Và dĩ nhiên, dek có chỗ nào khả dĩ đáp ứng được cái yêu cầu hết sức vớ vỉn này của mình ^^. Trở lại với Cali Wow, xét cho cùng là trên 1000 đô 1 tháng cũng…hem có mắc, nhớ lúc trước phòng tập của Saigon View có chút xíu, bự bằng…cái lỗ mũi, Fo tụi tui hay dzô đó…họp 5 người mà cũng charge tới 120 đô/tháng nha. Vị chi gần 1,500 đô/năm. Có hồ bơi, xông ướt, xông khô, khăn tắm và phòng gym lỗ mũi. Hết (à quên còn khu vườn trẻ em nữa chớ hê hê) ^^ Và hầu hết ở các khách sạn 5 sao hoặc các khu dành cho người nước ngoài đều cỡ đó trở lên ^^ Diamond lâu rồi ko nhớ chắc cũng khoảng 2000 đó ^^ Mà sao thằng Cali Wow này bự nhất VN, theo oánh giá cá nhưn của iem là hiện đại, đẹp, dễ chịu, sạch, lại còn dạy tất tần tật các bộ môn từ Yoga đến Belly Dance và cả…oánh box, giá nếu biết trả chút đỉnh thì rẻ quá trời mà vẫn bị bà kon …chê đắt và thi nhau chửi ỏm củ tỏi. ^^ Suy cho cùng thì hành vi của nhân viên có ảnh hưởng đến doanh nghiệp quá mức ^^ Nhưng nhớ hồi xưa SGV tui cũng hay gặp mấy dzụ trả giá quá trời quá đất, được cái hem thèm chèo kéo khách nên chưa mang tiếng ác, hihi ^^ Ngộ ghê người VN mắc quá cũng hem thích mà giảm giá cho cũng hok thích thích chơi nguyên giá hà hì hì ^^

Nói chung là lỗi phần lớn cũng tại Cali Wow quảng cáo cho dữ vô ^^, có lẽ trong quá trình phát triển đã hơi quá đà trong việc đẩy mạnh doanh số (để tạo buzz chăng) nên có phần lơ là trong vụ Customer care này, suppose giá tùm lùm ta la nên bà kon ta hận thù qáu trời. Nói chung là cũng…tội nghiệp Cali Wow, vì thực sự Cali Wow hem mắc lắm mà ^^ cứ thử tới mấy khách sạn 5 sao hoặc khu căn hộ cao cấp cho người nước ngoài thì biết, còn mắc hơn nhiều ^^

Eo, viết tới đây thì…hết ý để viết rồi, hihi, sau 1 tiếng treo blast “Tập Gym chỗ nào sạch, đẹp, rộng, hiện đại mà không có....trai đẹp ? Ai biết chỉ iem nha !” thì nhận được feed back như sau:

- Pure 168 Võ Thị Sáu ^^ hé hé 600k/tháng tập 7 buổi/tuần

- Tao đàn 1 Huyền Trân Công Chúa (bạn Trâm Anh và bé Hoan chỉ ) 350k/tháng tập 7 buổi tuần (giới hạn chọn sáng or chiều)

- Lan Anh – chưa hỏi giá mà trên này có nhiều ca sởi lắm, em sợ thôi em ko dám lên.

- Phan Đình Phùng 160k/tháng – chỗ bác Mèo Mun đang tập

Ơ, rốt cuộc thì mình chọn chỗ nào đây nhỉ ? Haiz…

Haiz…

Haiz…

Phân vân quá!

Thôi ở nhà trùm chăn ngủ cho khỏe ^^

Tuyết Tùng

Không


Thật trớ trêu khi ta cứ cố nói những điều mà mình không hiểu rõ….


Và đi về phía trước, như thể sẽ chẳng có ngày mai. Và rồi, cũng sẽ chẳng có một ngày nào, một nơi chốn nao để dừng chân đừng lại, rồi tự nhủ với lòng rằng mình “ta chùn bước”, thế thôi. Có thể có, mà cũng có thể không, khi mỗi buổi sáng tất bật bên ly cà phê tròn xoe và những vệt nước lăn dài ngoài cửa sổ. Thật buồn cười khi mỗi ngày ra đi, lại phải tự đánh thức mình bằng những điều không thể có, gần gụi đấy, thân mật đấy, mà xa xăm huyền ảo như nơi chốn hư vô chẳng chạm được cõi nào….


Thật khốn khổ, khi cứ mỗi ngày qua đi lại ước gì mình đừng nên ngủ, mình không cần ngủ, hay nói khác hơn là một ngày nên dài quá 24 tiếng, cho những bước chân và tích tắc của chiếc đồng hồ sẽ bớt hối hả phần nào, và những lời nanh nọc, nước mắt, buồn vui và những điều giản dị cứ thế sẽ phai nhạt dần đi sau những khoảng thời gian không xác định. Cho bình yên bay qua khung cửa, cho nắng tàn mùa đông


Và gió, lồng lộng giữa hai miền thời gian mà chẳng thèm đói khát, quên lãng những phút từ bi của con mắt dọc đường, quên luôn cả những bài thơ, nét khắc, quên những vết thương sâu và những lời ghi vạch vội trên tràng cát, quên những điều đáng nhớ như ly nước lọc, chiếc khẩu trang hay chùm chìa khóa, để nhớ mãi mãi những điều bị buộc phải lãng quên. Và cứ nhằm mắt, đưa chân…


Và ta hát, cảm giác thật bỏng rát khi quên lời một câu hát lả lơi mà mình hay bắt nhịp. RỒi bỗng trở nên đau đớn, xa lạ với những thứ vỹ cuồng mà mình dựng xây nên. Lâu đài đó, ước mơ đó, rồi tất cả cũng trở thành lạc lõng và hài hước như một vở kịch cuộc đời. Dù là ta xây lên, nhưng nó vẫn không thuộc về ta, nó thuộc về một thế giới khác với những hoan nghênh, nhiệt tình, kiêu hãnh, không phải là không thể nào là của ta, e dè, nhút nhát và nhạy cảm với thời gian, sẵn sàng khóc vì một đứa bé và những vỡ vụn cơ bản của cuộc đời, hay thậm chí sẵn sàng thay đổi cả bản thân mình chỉ vì sự quyến rũ của một mùi hương…


Đêm thèm ngủ, day dứt giữa những sự sắp đặt và hứng khởi, phân vân giữa những điều quá mới và những cái đã cũ mòn, rêu phong như bám vào những ngọn thác đổ ngược dòng, là những buổi ban mai 2h sáng, nghe tiếng đàn guitar của lão già mù, và quên mình là ai, quên mình đi đâu, rồi bỗng cảm thấy cô đơn khủng khiếp trong tình trạng lơ lửng và lưng chừng giữa cô đơn và tay trắng, thất bại và thành công….


Là khi ta quên một ngày nắng đẹp và những điều đầu tiên vô danh mà vĩnh cửu, như một thứ xúc tác không lời mà thầm lặng, khác xa với những tên gọi phù phiếm của những giấc mơ còn, nhưng tất cả đều có một điểm chung là đang cố bào mòn rỗng cuộc đời, cho những phút phôi phai của thời gian thêm đầy đặn, cho những chiếc lá khi rời cành vẫn còn bay, để ám ảnh hay để tự kỷ một chút khát vọng của tuổi gia, của dấu vết thời gian?


Ta bỗng cảm thấy kinh sợ trước những điều bình thường. Tại sao,. Trái đất hay duyên may, tình yêu hay cuộc đời không phải là một đường thẳng, mà lại là một vòng tròn. Tại sao ta bổng mắc chứng ám sợ với những gì thuộc về thiêng liêng và có liên quan đến bánh xe luân hồi samsara, vì ta sợ những quả báo và phản hồi từ thinh không, hay vì ta quên một lúc nào đó, mình đã chẳng là mình. Ta vứt bỏ cái tôi ego bên ngoài thời gian, trong một ngày nắng gió nào đó xa xôi lắm, mà sao, ta không thể tiếc thương những gì đáng ra phải thuộc về mình, Tại sao ?


Những câu hỏi tại sao vẫn bay trong mùa gió….
Tuyết Tùng
Có hạnh phúc không em ?

Có hạnh phúc không em ?

Hình như chưa có ai hỏi mình câu đó, mà dù có, cũng chẳng biết trả lời thế nào. Vì những khái niệm rất cũ và tầm thường về hạnh phúc, hẳn là đã lỗi thời và trở nên nhàm chán trong mắt những con sóng ngoài kia. Mà định nghĩa chi cho cao xa, liệu hạnh phúc không phải là một ly trà tan, loang loang những giọt sương mai trong ánh bình minh buổi sáng, nơi vắt vẻo bên thềm cửa những mênh mang hiên nhà tiếng trẻ con à ơi, tiếng chỏ sủa, tiếng rao nát lòng cả một góc phồ hồng ươm đó sao ? Hay hạnh phúc, là thứ chân giá trị của những thứ mà “chúng ta cho là cực đỉnh”, là “top of the world”, là “vĩ cuồng, miên màn, dàn trải”, là unstopable, là không thể dừng lại, hay cũng mang một nghĩa khác, là đã thôi, chẳng còn gì để mơ ước nữa….

Có hạnh phúc không em.

Chiều nay đã nhận được một câu trả lời thích đáng, về những gì mình từng mơ. Một người yêu. Một ngôi nhà nhỏ. Một khoảng thời gian em đềm. Một công việc mà mình đã, đang và sẽ yêu quý. Một lũ bạn bè hài hước. Một quá khứ. Một tương lai. Và những thứ cứ đến và đi như những chiếc lá me bay hình cánh bướm, vàng phấp phới cả một góc trời mỗi chiều về thương nhớ. Nhưng sao chẳng thấy vui ?

Vì mình đã bước đến cái ngưỡng cuối cùng của sự thờ ơ, toan tính, hay lạnh nhạt về số phận và sắt đá về cảm xúc, quên không để lại một nụ cười sau mỗi cuộc chia tay. Yêu, và nhớ. Và những tháng ngày bụi bặm, gian khó có thể đã trải qua, nhưng rồi cũng sẽ quay trở về như vòng tròn samsara bậc thầy tu nào đó vẽ lên vách đá, và lẩm nhẩm một câu muôn đời: Kiếp sống là luân hồi…

Tự dưng thèm nghe mùi đàn bà, à không, là thứ nước hoa đàn bà đầy ma mị của Kenzo Flower, rất con gái của Nina Ricci hay đơn giản chỉ là một giọt hương mênh mang có lớp cuối được phủ tuyết tùng, nồng nàn như dư vị cuối cùng rất giản đơn về hạnh phúc. Lại thậm chí còn muốn tắm mình trong Au Masculin, thứ ngọt ngào đầy trai nghiệm ma ng hương gỗ trầm đầy quyến rũ, mang trong mình dòng máu chết người của những đêm chạng vạng nhuốm màu Twilight….

Đêm buông xuống như một chiêc mũ trùm. Bỗng cảm thấy khó xử về những vô nhiên, đợi chờ và bão giông còn phía trước. Liệu mình đã từng chùn bước, hay đó chỉ là thứ xúc giác tạm thời và không vững chãi của những giấc mơ không hồi kế, của loài bồ công anh đã bay nghi ngút về phía cuối chân trời…

Là cơn mơ ở cuối nẻo đường về, là thứ hạnh phúc mỗi khi mỉm cười. Và phải chăng, chẳng có cuâ trả lời nào hoàn hảo cho việc hạnh phúc hay không, tất cả còn phụ thuộc vào một điều gì khác…

Những điều thật khác.