Hôm qua, hôm nay, ngày mai, chắc có nhiều chuyện nói. Nhưng thôi không nói, không phải vì buồn, mệt, mà vì chính bản thân mình phải ra tay refresh cuộc đời mình, chứ không phải là ngồi khóc lóc với cái đống lộn xộn đó.
Tự dưng…nhớ tới một diễn đàn www.nhomai.vn không biết bà con có ai vào đây chưa, nếu ai chưa vào thì…thử vào coi. Trong đấy toàn….mộ phần. Những ngôi mộ online được dựng lên và xây lên, với những nút thanks được biến tấu thành một ngọn nến, một nén hương, nơi lưu giữ những điều bình yên và quá khứ của cuộc sống, tự dưng thấy …buồn.
Và tò mò muốn biết mặt anh chàng/cô nàng admin của trang web ấy, để hỏi xem điều gì đã làm bạn buồn đến nỗi lập một nghĩa trang online, mà cho đến bây giờ đã có biết bao nhiêu mảnh đời phiêu bạt về đó, biết bao nhiêu những lời tâm sự, nỉ non, chia sẻ, những dòng nhật ký của lũ bạn với một anh chàng đã mất từ năm 21, 22 tuổi. Và ở đó, tự dưng tôi bắt gặp rất rất nhiều những ngôi mộ trẻ, những khuôn mặt trên bia mộ được cắt ra từ những tấm ảnh vui chơi với bạn bè, lắp ghép vụng về trên những phiến đá, cười một cách day dứt và bàng hoàng với cuộc sống không thể tả. Là những giọt nước mắt, cho sự đời cứ tiếp tục sinh sôi mà một người đã dừng lại, ở đâu đó trên cuộc sống này.
Vào đi, xem mộ phần của những người xa lạ. và thấy mình còn may mắn xiết bao, tự nhiên quý bản thân mình vì…mộ chưa xanh cỏ ^^
[Cái diễn đàn này pro đến nỗi câu hỏi kiểm tra rô bốt lúc đăng ký của nó cũng là : 1 nén nhang cộng 1 nén nhang bằng bao nhiêu nén nhang =))=))
Sáng nay thức dậy đúng 6h, máy vẫn còn chạy nhưng nhạc Khánh Ly mở từ 9h đêm hôm qua đã ngưng, vì gặp phải một bài nhạc lỗi. lọ mọ bấm next cho nhạc chạy tiếp thì bài “hãy nhìn xuống chân” vang lên. Tự dưng…buồn, nhưng cái buồn mang cảm giác thênh thang vì một bài hát. Mình còn nhớ rõ, mình thích Khánh Ly từ bài hát này. Thích cái kiểu trải giọng và ngân nga đến lạnh gai óc từng con chữ của bài hát. Duet với Elvis Phương mà 1 người cứ giọng ồ ồ cứ một người cứ đẩy giọng bay cao, vậy mà thành ra hay. Nghe thích thế…
Thích cái khúc…”hãy nhìn xuống chân dế giun đang cười con người, miếng mồi đỉnh chung ai giành nhau, hãy nhìn xuống chân để thấy thua loài côn trùng, suốt đời chẳng bon chen nhọc thân..” Bài này mỗi lần nghe là thấy nổi gai ốc (chắc 1 phần vị giọng Ly) 1 phần vì lời của bài này, lời của nó dễ bị…suy tưởng lung tung lắm nha, hí hí ^^
Đấy, tự dưng một buổi sáng lộn xộn lại có lúc “trầm lại” vì thấy buồn vu vơ và mệt nhoài vì những điều đã qua đi. Tự cốc đầu mình một cái và hỏi “tiếp tục hay dừng lại”. Không thấy ai trả lời.
Cốc vài cái nữa.
Vẫn lặng thinh, hem có ai trả lời….