Tuyết Tùng

Không


Thật trớ trêu khi ta cứ cố nói những điều mà mình không hiểu rõ….


Và đi về phía trước, như thể sẽ chẳng có ngày mai. Và rồi, cũng sẽ chẳng có một ngày nào, một nơi chốn nao để dừng chân đừng lại, rồi tự nhủ với lòng rằng mình “ta chùn bước”, thế thôi. Có thể có, mà cũng có thể không, khi mỗi buổi sáng tất bật bên ly cà phê tròn xoe và những vệt nước lăn dài ngoài cửa sổ. Thật buồn cười khi mỗi ngày ra đi, lại phải tự đánh thức mình bằng những điều không thể có, gần gụi đấy, thân mật đấy, mà xa xăm huyền ảo như nơi chốn hư vô chẳng chạm được cõi nào….


Thật khốn khổ, khi cứ mỗi ngày qua đi lại ước gì mình đừng nên ngủ, mình không cần ngủ, hay nói khác hơn là một ngày nên dài quá 24 tiếng, cho những bước chân và tích tắc của chiếc đồng hồ sẽ bớt hối hả phần nào, và những lời nanh nọc, nước mắt, buồn vui và những điều giản dị cứ thế sẽ phai nhạt dần đi sau những khoảng thời gian không xác định. Cho bình yên bay qua khung cửa, cho nắng tàn mùa đông


Và gió, lồng lộng giữa hai miền thời gian mà chẳng thèm đói khát, quên lãng những phút từ bi của con mắt dọc đường, quên luôn cả những bài thơ, nét khắc, quên những vết thương sâu và những lời ghi vạch vội trên tràng cát, quên những điều đáng nhớ như ly nước lọc, chiếc khẩu trang hay chùm chìa khóa, để nhớ mãi mãi những điều bị buộc phải lãng quên. Và cứ nhằm mắt, đưa chân…


Và ta hát, cảm giác thật bỏng rát khi quên lời một câu hát lả lơi mà mình hay bắt nhịp. RỒi bỗng trở nên đau đớn, xa lạ với những thứ vỹ cuồng mà mình dựng xây nên. Lâu đài đó, ước mơ đó, rồi tất cả cũng trở thành lạc lõng và hài hước như một vở kịch cuộc đời. Dù là ta xây lên, nhưng nó vẫn không thuộc về ta, nó thuộc về một thế giới khác với những hoan nghênh, nhiệt tình, kiêu hãnh, không phải là không thể nào là của ta, e dè, nhút nhát và nhạy cảm với thời gian, sẵn sàng khóc vì một đứa bé và những vỡ vụn cơ bản của cuộc đời, hay thậm chí sẵn sàng thay đổi cả bản thân mình chỉ vì sự quyến rũ của một mùi hương…


Đêm thèm ngủ, day dứt giữa những sự sắp đặt và hứng khởi, phân vân giữa những điều quá mới và những cái đã cũ mòn, rêu phong như bám vào những ngọn thác đổ ngược dòng, là những buổi ban mai 2h sáng, nghe tiếng đàn guitar của lão già mù, và quên mình là ai, quên mình đi đâu, rồi bỗng cảm thấy cô đơn khủng khiếp trong tình trạng lơ lửng và lưng chừng giữa cô đơn và tay trắng, thất bại và thành công….


Là khi ta quên một ngày nắng đẹp và những điều đầu tiên vô danh mà vĩnh cửu, như một thứ xúc tác không lời mà thầm lặng, khác xa với những tên gọi phù phiếm của những giấc mơ còn, nhưng tất cả đều có một điểm chung là đang cố bào mòn rỗng cuộc đời, cho những phút phôi phai của thời gian thêm đầy đặn, cho những chiếc lá khi rời cành vẫn còn bay, để ám ảnh hay để tự kỷ một chút khát vọng của tuổi gia, của dấu vết thời gian?


Ta bỗng cảm thấy kinh sợ trước những điều bình thường. Tại sao,. Trái đất hay duyên may, tình yêu hay cuộc đời không phải là một đường thẳng, mà lại là một vòng tròn. Tại sao ta bổng mắc chứng ám sợ với những gì thuộc về thiêng liêng và có liên quan đến bánh xe luân hồi samsara, vì ta sợ những quả báo và phản hồi từ thinh không, hay vì ta quên một lúc nào đó, mình đã chẳng là mình. Ta vứt bỏ cái tôi ego bên ngoài thời gian, trong một ngày nắng gió nào đó xa xôi lắm, mà sao, ta không thể tiếc thương những gì đáng ra phải thuộc về mình, Tại sao ?


Những câu hỏi tại sao vẫn bay trong mùa gió….
Labels: | edit post
0 Responses