Tuyết Tùng
vẹn nguyên...

http://images.timnhanh.com/blog/200904/30/12441731241025271.jpg

Nửa đêm. Cúp điện. Ngồi chẳng biết lam gì, nằm cuộn tròn trong bóng tối nghe nhạc, đợi chiếc laptop cạn dần biến, rồi ánh sáng và những âm thanh mê mải sẽ lùi vào thinh không, còn nguyên vẹn một nỗi buồn riêng mình chưa vẽ nên hồi kết...

Tự dưng thấy tiếc nuối mấy thứ lặt vặt, đôi lúc đã cũ, và thậm chí không thuộc về mình. Nhưng vẫn cứ tin, là hẳn đã có một lúc nào đó nó thuộc về mình, như cái kiểu AQ tư duy về sự tồn tại, niềm vui và nỗi buồn, không dứt ra được sự mệt mỏi về thân xác và trí óc. Dạo này mình ăn nhiều, uống cũng nhiều, café thay nước lã, thấy ngạc nhiên vì bản thân mình dọa này kém phụ thuộc vào café hơn, không cần phải nốc đến ly thứ 7 trong ngày mới đủ tỉnh táo. Đều đều 3 ly/ngày là đủ, nhiều đường, rất lạnh, đứa hảo ngọt như mình không bao giờ thèm màng tới thứ café không đường đắng ngắt, để lại những vẹn nguyên buốt gái trong cổ họng, sau từng ngụm hớt…

Mình thích ngọt ngào hơn, như là cuộc sống.

Vẫn đang loay hoay không biết viết blog ở đâu, và đôi khi, cũng chẳng biết mình viết để làm gì. Chắc vẫn mua vui, vậy thôi, điều đầu tiên là cho chính bản thân mình, một cách xả nén những con chữ và bức bách. Điều thứ hai nghe vĩ mô hơn, là để cho những người bạn của mình. Mà bạn bè ở đâu ? Xung quanh mình hay trên mạng ? Nhiều lúc cũng tự trách mình vì chưa bao giờ tâm sự với 1 đứa nào đến nửa câu nói, mà bao nhiêu uất ức, dồn nén, hận thù, sâu sắc, chà đạp ngày xưa cứ quăng lên trên blog, rồi cũng cahng83 biết để làm gì. Không biết có phải, cái chết của Y!360 chính là lời cảnh tỉnh cho bản thân mình, bớt sống ảo một tý, ra đường mỉm cười và bắt tay nhiều hơn, chắc cũng dễ thở phần nào. Sống rối loạn với nội tâm chắc đau khổ lắm, chắc vậy…

Mà thực ra cũng chẳng còn thời gian viết blog, mà cũng chẳng biết viết gì. Bằng chứng là đêm nay ngồi đây viết nhăng viết cuội, chẳng thèm phân tách tư tưởng về những gì nghĩ & viết, nên hay không nên. Đôi lúc thèm ghê một phút ngồi thanh thản bên quyển sách, nhâm nhi tách trà gừng thơm tho mùi thảo nguyên, nghe nhạc Khánh Ly, và…ngủ.

Dạo này mình thèm ngủ khủng khiếp. Cio1 một hôm nốc cạn đúng 2 ly café sóng sánh xong rồi là đi ngủ ngay, ngủ mê man (ngáy chắc cũng sập nhà, mà thực ra mình cũng hem biết mình ngủ có ngáy ko, khi nào ai rãnh kiểm chứng dùm nhé à ngồi xem tớ ngủ), đến độ chuông reo chẳng thèm nghe.

À, dạo này mình phớt lờ nhạc chuông và mấy cuộc gọi hơi bị nhiều. Tội lỗi, tội lỗi…

Labels: | edit post
0 Responses