Tuyết Tùng

http://www.ruou24h.com/images/ckl/image028.jpg

Black Jack

B52 – đó là cái tên mà Hy đặt cho cô nàng ấy, cô gái có mái tóc vàng, duỗi thẳng, người mảnh mai, môi hơi cong và luôn luôn im lặng. Lúc nào cũng là B52, ngồi tại quầy, nhưng không cần thắp lửa. Dân sành điệu ở thành phố này từng một thời cuồng si chiếc ly B52 chính vì đốm lửa, rồi nó cũng tàn phai theo thời gian, và sau này, thậm chí Hy còn tưởng rằng sẽ chẳng có ai thèm một ly B52 nữa, ngoại trừ những đám nhóc choai choai lần đầu tiên đặt chân vào quán bar, luôn tái mét cả mặt mày mỗi khi có cảnh sát kiểm tra. Vậy mà, từ mười ngày nay, đêm nào B52 cũng đến, ngồi lặng lẽ ở một góc, mắt không nhìn đi đâu cả. Tuyệt nhiên không, chỉ hướng về phía quầy bar, sau lưng anh, nơi có những chai rượu xếp chồng chéo lên nhau thành một ma trận của sự xa sỉ và thác loạn, thỉnh thoảng, nàng cúi gằm mặt xuống chân, vân vê hai bàn chân vào nhau, đôi guốc màu đỏ lăn hờ hững dưới ghế. Thỉnh thoảng nàng cười….

Anh chưa từng thấy B52 uống một giọt nào, vậy mà, bằng một cách nào đó, khi ra về, nàng luôn để lại một chiếc ly rỗng không, chẳng còn lại thậm chí cả một giọt rượu, đôi lúc còn chẳng có mùi. Anh cười, cô gái uống cạn cả hương thơm của Bailey’s và Kahlúa chắc chắn không phải người tầm thường. hẳn cô phải là một ai đó…

Đêm đã tàn. Anh lau dọn quầy bar, rửa sạch những chiếc ly và treo lại lên kệ, thở dài vì những ngổn ngang trước mặt và cả một bãi chiến trường sau một đêm thác loạn của đám dân chơi. Ông già có, trung niên có, trẻ trung có, choai choai có, chính khách có, ca sỹ có, sinh viên cũng có…Họ tìm gì ở chốn này?

Trong số những người đó, anh đặc biệt chú ý đến một người đàn bà nữa, anh gọi bà ta là Baccardi. Cũng là một loại cocktail mà người đàn bà ấy hay uống. Anh phì cười, vì thật ra anh cảm thấy loại cocktail màu hồng này và quả cherry trên miệng ly kia không hợp với bà, mà ngay cả khoảng không gian huyên náo này cũng không hợp với bà. Ăn mặc giản dị, sơ sài, trông có thể quý tộc và quyến rũ ở thập niên 80 nhưng bây giờ thì tuyệt nhiên không hợp thời, bà ta đôi lúc còn chẳng thèm trang điểm. Mắt láo liên, đảo từ khu vực sàn thấp đến bục cao, đến cả những góc tối tăm nhất của quầy bar mà anh đang đứng. Bà ta nhìn, và ngắm tất cả mọi người bằng ánh mắt soi mói nhất, ngay cả cô gái B52 hiền lành và vô hại kia, cũng không thoát khỏi ánh nhìn của bà. Ánh mắt ấy lạnh, đầy vẻ căm thù, nhưng không ác độc. Vâng, hẳn rồi, người đàn bà uống ly Barcacdi không thể nào ác độc được, đó là một ly cocktail hiền lành….

-Anh à….

B52 một hôm bỗng nói chuyện với Hy

-Sao ạ ?

- Anh làm việc ở đây, cảm thấy thế nào.

-Cố muốn tôi trả lời thật lòng, hay khách sáo?

-Tùy anh. Tôi có quyền chọn sao?

-Người ta có quyền được hài lòng mỗi khi buồn chứ.

-Sao anh biết tôi buồn?

-Tôi đoán. Cô gái ạ. Những người đến quán bar một mình, ngồi ngày này qua ngày khác chỉ với một loại cocktail, hẳn là một cô gái đang buồn da diết…

-Anh đoán đúng rồi đấy. Nhưng anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.

-Thấy bình thường lắm cô ạ. Ngày đầu tiên đi làm, tôi thấy vui. Sau đó tôi thấy buồn cho thế thái nhân tình. Còn bây giờ thì tôi vô cảm.

-Ừ, ha ha – Cô gái ngước mặt lên trời cười hềnh hệch – Đôi khi vô cảm người ta sẽ sống tốt hơn nhỉ.

Nói đoạn, cô gái đứng dậy. Ly B52 vẫn còn nguyên, cô cầm cả ly rót thẳng vào miệng mình, nhanh đến nỗi anh không kịp chớp mắt. Rồi đặt ly xuống bàn, cười nhếch mép với anh và bước thẳng ra cửa. Không quên quay đầu lại cười, và bảo:

-Dù sao cũng cảm ơn anh vì câu trả lời.

Anh thở dài. Chưa qua cơn choáng vì kiểu cách uống cocktail kỳ lạ của cô gái B52 này. Liệu cô nàng có thực sự muốn uống nó? Hay chỉ đơn giản là hút cạn nó như người ta vét sạch một chén cơm, chỉ để sống cho qua ngày mai, rồi cứ tiếp diễn sự tồn tại của mình với những điều mà mình thậm chí không còn biết yêu hay ghét. Anh nghĩ về mình, liệu anh có thực sự thích làm một Bartender, thu nhập ngất ngưỡng từ tiền boa nhưng chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về cuộc sống của mình. Tại sao anh cứ phải hằng đêm bước chân đến đây, lắc những chiếc ly và đứng nhìn những kẻ xa lạ nhảy múa trước mặt, anh đang thưởng thức chính công việc của mình hay cũng như cô gái kia, chỉ đơn giản là hớp lấy nó một cách vô cảm và đầy lạnh lùng. Anh nhớ quá, khoảng thời gian vác ba lô trên vai đi đây đó, nhớ quá những ngày phiêu sinh dừng chân ở các miền đất lạ, để rồi gặp nhiều khuôn mặt cười hơn, nhiều tấm lòng, nhiều trái tim hơn….

-Này anh.

….

-Này, anh kia.

-Dạ, chị gọi tôi à.

-Tôi có làm phiền anh không. Barcacdi nói chuyện rất nhẹ nhàng, kiểu như thều thào vào không gian, anh khó lắm mới nghe rõ được.

-Chắc chắn là không ạ. Chị có cần gọi thêm gì à ?

-Không phải. Tôi chỉ muốn trò chuyện một chút.

-Tôi sẵn lòng, giờ cũng vắng khách.

-Đêm nào họ cũng như vậy à ?- Bà chỉ tay vào đám đông.

-Ai ạ ? Hy ngạc nhiên.

-Họ. Bọn họ. Những kẻ nhảy múa ấy. Đêm nào cũng cũng lắc lư thế à.

-Vâng, chị đã thấy hơn mấy ngày qua rồi đấy. và tin tôi đi, họ sẽ còn như thế vào khoảng 10000 năm nữa, cho đến khi họ phát mình ra một trò gì mới hơn là nhảy múa. Nhưng chắc là không có thứ đó đâu.

-Sao quán này không chơi nhạc slow.

-Slow chỉ dành cho những ai sống chậm, chị ạ. Những người đến đây họ thích sống nhanh. Họ muốn bị rượt đuổi, họ thích có áp lực, họ chỉ sẵn sàng làm việc khi có deadline, nhảy múa khi có cồn trong người, ngủ khi đã kiệt sức, ăn khi đã rất đói, họ lúc nào cũng muốn cái cảm giác vồn vập, vội vã…

Barcacdi lắc đầu, im lặng, thở dài…

-Còn chị, tại sao chị lại đến đây.

-Tôi à ? Tôi cũng không biết. Tôi đi theo một người, và tôi luôn luôn mất dấu. Rồi tôi ngồi đây để đợi họ xuất hiện. Nhưng đã mười ngày nay rồi. Chắc tôi bỏ cuộc thôi

-Chị có quen cô gái hay ngồi ở đó không ? – anh chỉ tay về chỗ B52 hay ngồi.

-Cô gái thường uống ly rượu nhỏ có ba tầng màu đó hả. Có, tôi có quen.

-Xin lỗi, nhưng tôi hơi nhiều chuyện. Bà có thể kể thêm bà biết gì về cô ta không.

-Tôi sẵn lòng kể. Nhưng tôi chẳng biết nhiều đâu. Cách đây 2 tháng, nó đến nhà tôi với cái thai trong bụng. Chủ nhân là thằng con trai lớn của tôi…

-Rồi ? Lòng Hy nhói lên một chốc

-Thằng con trai tôi từ chối. Chồng tôi cũng từ chối. Đuổi nó ra khỏi nhà. Tôi không ngăn cản được. Chỉ biết khóc và thương cho đứa cháu nội của mình. Tôi lén đi theo nó, căn dặn nó, phải giữ lấy cái thai, tôi sẽ chu cấp cho nó. Nó đồng ý. Rồi từ đó đến giờ mỗi tháng tối đều gửi cho nó tất cả mọi chi phí sinh hoạt, ăn uống. Tôi cũng bận nên không đến thăm nó được…

-Thật vậy ạ ? Nhưng cô ta có thai đâu ?

-Thì nó đã phá rồi. Nó đã lừa tôi. Nó không hề có ý muốn giữ lại cái thai. Gặp nó ở đây tôi mới phát hiện ra điều này. Chắc nó không thấy tôi, nhưng tôi luôn nhìn nó. Con gái đẹp như nó chắc có nhiều người để ý lắm, giữ lại cái thai cũng khổ đời con nhỏ. Tôi nghĩ, nó làm vậy tôi cũng không trách, Trên đời này chẳng có cái gì là đúng hay sai tuyệt đối cả. Quan trọng là ta đã lựa chọn thế nào thôi.

-Bà không giận cô ấy sao ?

-Không. Tôi quý đứa cháu nội. Nhưng đó là lỗi của con trai tôi. Không phải của nó.

Lòng Hy cảm thấy sụp đổ. Vậy mà đã có lúc Hy từng muốn yêu cô gái ấy, giờ thì cảm thấy đau khổ quá. B52 là con người như thế nào, Hy vẫn sẽ mãi mãi không hiểu được, vậy mà sao anh lại dám đã từng có những tưởng tượng đẹp đẽ như thế ?

-Anh biết tại sao tôi đến đây không ?

-Tại sao ạ ?

-Tôi đi theo chồng tôi. Ông ta tối nào cũng đến đây, nhưng bảo tôi là bận đi họp ở cơ quan. Tôi luôn theo dõi ông ta, rất kín đáo. Lần nào ông ta cũng dừng xe ở đây, gửi xe và đi lên. Nhưng tôi chưa bao giờ gặp ông ở cái sàn nhảy này cả. Thật kỳ lạ, rõ ràng tôi đã thấy…

-Bà có ảnh của chồng bà không, biết đâu tôi có thể giúp ?

Barcacdi lấy từ trong ví ra tấm ảnh gia đình, bà và chồng bà, với hai đứa con trai một lớn một nhỏ. Chồng bà trông rất lịch lãm, đầu hơi hói, nụ cười doanh nhân. Gia đình này có vẻ giàu. Hy thấy ông ta quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi, nhưng có một điều chắc chắn là Hy chưa từng gặp ông ta ở vũ trường này. Nhưng rõ ràng là trông ông ta quen lắm…

-Tôi chưa từng thấy chồng bà ở đây. Điều này là chắc chắn. Hay là…

-Hay là sao ?

-À, thôi, không sao cả. Có thể bà đã nhầm lẫn gì chăng ?

Barcacdi cười rất buồn.

-Cảm ơn anh. Thôi, tôi về. Nhưng chắc chắn là tôi không nhầm lẫn đâu. Ông chồng của tôi cũng không thuộc loại thông minh gì để có thể phát hiện ra là tôi theo đuôi. Có lẽ, từ ngày mai tôi sẽ không đi theo ông ấy nữa. Cứ để vậy thôi, chắc tôi phải tập sống vô cảm với những điều mình nghi ngờ. Vì mãi mãi một người phụ nữ như tôi sẽ không thể nào biết được, mà dù có biết được, tôi cũng không nghĩ ra là mình sẽ làm gì, để xoay chuyển tình thế.

-Tạm biệt bà. Chúc bà luôn yên vui.

Barcacdi đã về. lòng Hy lại nhói lên. Khuôn mặt người đàn ông đó rất quen. Mình đã gặp ở đâu chăng ?

Tan ca làm, bốn giờ sáng, Hy về đến nhà. Thằng bạn chung phòng vẫn chưa về. Nó cũng làm Bartender như Hy, nhưng ở tầng trên. Tòa nhà anh làm có 2 vũ trường riêng biệt, một trên một dưới, một cho người bình thường, còn sàn mà thằng bạn anh làm, ở tầng trên, dành riêng cho dân đồng tính, người của Thế giới thứ ba….

Anh mở máy tính, bấm đại vào Folder hình mới nhất của thằng bạn. Đêm nào nó cũng chụp một mớ hình với « khách hàng » của nó, nó sống thác loạn hơn anh, thậm chí nó sẵn sàng làm trai bao, đi khách..v.v Hy không muốn xen vào cuộc sống của nó, vì nói một cách công bằng, với Hy, nó vẫn là một người bạn tốt. Vậy là đủ, phải không ?

Đây rồi, là chồng của Barcacdi. Vâng, bây giờ thì anh đã hiểu. Người đàn ông này có biệt danh là Black Jack, một loại Cocktail ly nhỏ, cũng nồng nàn mùi Kahlua và Scotch Whisky. Dĩ nhiên, biệt danh này không phải là của Hy đặt.

Đúng lúc đó thì thằng bạn về, mặt rạng rỡ, khoe :

-Ê, Hy, Black jack mới cho tao mười lăm triệu, bảo đổi điện thoại đi. Mai tao với mày đi mua mỗi đứa một cái. Đời thật bảnh và có nhiều đứa thật ngu. Uống Black Jack mà suốt đời không thắng được ván xì phé nào, ổng thậm chí còn chưa đụng đến được cọng lông của tao. Ha ha ha ha…

Tiếng cười thằng bạn lồng lộng trong đêm tối, nó coi cuộc đời là một ván xì phé ư ? Thoáng chốc, tất cả mọi hình ảnh về B52, Barccadi và cả Black Jack nữa, hiện về và hòa lẫn thành một khối, sau đó tan ra như hư vô trước mặt Hy. Hy cười buồn, có cảm giác như muốn khóc.

Và tự hỏi, liệu lần này mình có nên vô cảm nữa không ?

Labels: | edit post
0 Responses