Tuyết Tùng

Người đàn ông yêu lần đầu tiên…

Tuyết Tùng

Đám cưới như đã định sẵn. Tròn ba năm sau ngày gặp nhau lần đầu tiên, một buổi sáng cô thức dậy bên cạnh anh, trong căn phòng có cưa sổ hướng ra biển tại một khu nghỉ mát sang trọng, và thấy cồm cộm nơi ngón áp út. Ở chỗ đó, cách đây tám tiếng đồng hồ còn trống trơn như minh chứng cho sự trong trắng của cô, giờ đây đã lấp lánh chiếc nhẫn bạch kim mà anh lén đeo vào trong lúc cô đang ngủ. Cô quay lại, nhìn anh, mỉm cười, gọi anh thức dậy, cả hai cùng ăn sáng và quay về thành phố. Không ai nói ai, cả anh và cô đều đang nghĩ đến một đám cưới hoàn hảo.

Liệu có còn gì hạnh phúc hơn, khi ở bên nhau trọn một cuộc tình, mà không hề phải trải nghiệm những sóng gió hay xô đẩy của cuộc sống. Anh yêu cô như số mệnh, như một điều gì đó đã có sẵn rồi, trong tiềm thức, tại trí não, trong những kỷ niệm, ánh mắt, môi hôn giữa anh với cô đều nói lên điều đó. Như những vết hằn của thiên nhiên tạo lên trên vách đá của những dãy núi cao thăm thẳm, không thể đổi dời. Ba năm, đó không phải là một quãng đường dài để người ta có thể dễ dàng hiểu được nhau, nhưng ba năm đối với người con gái sắp bước qua tuổi ba mươi như cô là một cuộc hành trình lớn. Cô trải qua 4 cuộc tình, trong trắng tuổi học trò có, mãnh liệt trao thân có, vụng trộm có, mà tất cả những người đàn ông đều xuất hiện và biến mất với cùng một kiểu cách y như nhau, cũng bạo phát bạo tàn, cũng lời nói gió bay thoang thoảng như những sự hời hợt trong tình yêu mà họ mang lại. Cô bỗng nhiên sợ đàn ông như con nghiện nhìn thấy ma túy, họ vừa sợ vừa thèm khát, vừa muốn sở hữu vừa muốn lánh xa, cô thèm khát được bay thật cao và chạy thật xa đi đâu đó để tránh khỏi những cám dỗ này, để khỏi phải đau đớn vì những cuộc tình. Mà bản chất của những cuộc tình, là nước mắt chứ không phải nụ cười, cô nghĩ vậy…

Cô bắt xe lên núi, cách thành phố 200 km về phía đông, vượt khỏi những tòa tháp cao tầng, nơi mà những người đàn ông mặc vest hối hả chạy ùa vào quán bar lúc 10h đêm và rời khỏi đó sau chưa tròn một tiếng cùng một người đàn bà, nơi mà hơi men, tiền bạc và khói thuốc thống trị không những tinh thần mà cả vật chất của con người. Cô quên hết, như người ta đổ xuống dòng sông ô nhiễm một ly nước lọc, mãi mãi không thể hốt lên.

Ở chốn này, cô có sự thanh tịnh. Cô có mảng xanh của bãi cỏ phía trước cổng làng, bầy vịt mỗi sáng đi tắm ao về kêu cạp cạp, lạch bà lạch bạch ướt sũng nước. Cô có cô bé cháu 5 tuổi hàng xóm, mỗi buổi chiều mang tập sang nhờ cô dạy tập viết, bàn tay búp măng non, tóc lơ phơ bay trong gió. Cô có niềm an lành, niềm vui, cô có sự quên của mình, sự quên quan trọng với cô lúc này nhất, để thoát khỏi sự phiền muộn lúc nào cũng chạy theo đuôi con người ta như một con thiêu thân lao vào ánh sáng.

Và cô có anh. Ở đây, tại cái làng quê heo hút này, Cô gặp anh vác chiếc ba lô nặng gần 20 kg, trèo xuống núi và chuẩn bị trở về thành phố. Lúc đó, cô bị trật chân vì vấp phải nhành cây khô trong lúc đang hái rau, anh quẳng chiếc ba lô ở lại trong bụi rậm ven đường, cõng cô trở lại đỉnh núi, về nhà. Trời chập choạng tối, anh đứng quay lưng ra ngoài, mặt trời nằm ngay gáy anh tạo những mảng sáng kỳ quặc mà huyền ảo. Anh tạm biệt, cô cảm ơn. Rồi bất giác đưa tay níu anh lại như chụp lấy cơ hội cuối cùng của mình. 27 tuổi, đây là lần đầu tiên cô níu tay một người đàn ông…

Cô theo anh về Sài Gòn. Không đợi anh năn nỉ, giải thích. Chỉ đơn giản là anh hỏi:” Em về theo anh không?”, và cô gật đầu, như đã đợi câu hỏi ấy từ kiếp trước, từ 3,4 cuộc tình trước của mình. Cô lại bắt đầu mỉm cười vì những hy vọng cứ lan ra trong con người mà không sao ngăn cản được. Cô dấy lên trong lòng mình một nỗi sợ vừa mơ hồ vừa chân thực đến khủng khiếp. Cô đã rời xa chốn thanh tịnh của mình để theo một người con trai kém mình 5 tuổi, mới biết yêu lần đầu tiên và không để cho mình một hứa hẹn gì đáng tin. Nhưng cô vẫn tin, tin sái cổ.

Và anh làm cô tin thật. Anh yêu lần đầu, nên ve vuốt, đắm say, rạo rực. Thỉnh thoảng anh cũng lạnh nhạt một cách rất đan ông, nhưng cơ bản là lúc nào cũng chăm cô như con mèo ngoan. Cô ngay ngất đi vì sung sướng, nghĩ rằng đã đến lúc mình được đền đáp. Anh thì lúc nào cũng ở bên cô, và chưa bao giờ ngó mắt đến một người đàn bà khác.

Họ chụp thật nhiều hình cưới, trên bờ hồ, cạnh vách đá, trên bãi cỏ, ở những cây cầu bắc ngang con sông lộng gió, trong studio, tại công viên. Họ mặc đủ các loại áo cưới, chụp đủ các loại tư thế. Họ thuê nhà hàng đắt nhất, bàn tiệc ngon nhất, đội ngũ phục vụ tốt nhất, chọn ngày đẹp nhất. Tình yêu của họ cứ thể chớm nở qua từng ngày. Ban đầu là nụ hoa e ấp, sau đó nở rộng dần từng cánh, từng cánh một. Đến hôm nay thì rực rỡ như một nữ hoàng của nhan sắc và hương thơm.

Bạn bè ai cũng mong đến ngày đám cưới, vì đó là cuộc tình êm đềm nhất là họ từng thấy. Cũng giống cô, họ thán phục sự hiền lành và dịu dàng của anh, không một điều lớn tiếng nào trong suốt hơn một ngàn ngày yêu nhau và quen biết nhau. Mà suy ho cùng, không ai để ý rằng anh đối xử như vậy với tất cả mọi người, vì đó mới chính là con người anh.

Thiếp mời đã được gửi đi, bạn bè anh, người tình cũ của cô, từ khắp các nơi trở về chúc tụng ngày một nhiều. Cô lại thầm cảm ơn trời một lần nữa, vì sau tất cả những bão giông mà cô đã chịu đựng, cô những tưởng nó sẽ phá nát cuộc đời cô, mà nay lại yên bình như một ời ru ngủ, thì thật là một hạnh phúc. Còn anh, anh chỉ mỉm cười, chỉ thế thôi, như đã từng và đã sẽ…

Thế nhưng…

Cách đám cưới một ngày thì anh biến mắt. Lặn mất tăm, không sủi lên một tý bọt bèo nào trên mặt nước phẳng lì của sự im lặng. Cô đau đớn ghê gớm, cố giữ mình bình tĩnh, và chạy như điên đến các ngõ ngách thành phố hòng tìm cho bằng được anh, hai chiếc điện thoại anh bỏ lại trong phòng ngủ. Và đơn giản là anh bốc hơi.

Đến khuya thì anh về, lúc cô đang gồi bù lu bù loa giữa đám bạn bè cũng đang mặt nhăn mày nhó, đầu tóc nah rối bù như một thằng bợm nhậu lang thang ngoài đường phố, áo anh xốc xếch, người nồng nặc mùi rượu, thứ men cay mà vốn dĩ anh rất ghét. Anh nhìn cô, rồi bạn bè anh, bằng hai con mắt đỏ ngầu và đầy dấu chấm hỏi hiện ra. Anh đưa tay ra phía trước, như cố níu lấy một cái gì đó trong khoảng không gian 2m cách bạn bè anh trước mặt, và té xuống như một bao tải chứa đầy sách, trong tiếng ré lên hãi hùng của nhiều người…

Chính thức thì anh trở về để nói lời chia tay. Thượng đế thật khéo an bài, sắp xếp cho ta biết bao nhiêu là yêu đương, mộng mị, trải qua bao nhiêu năm tháng để ta tưởng rằng rốt cuộc giây phút của đời ta đã đến rồi, thì tất cả hóa ra chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Cô, trong chiếc áo dài màu hồng nhạt, khóc nức nở như một chiếc vòi nước được tháo van, xung quanh là khuôn mặt bất động của đám bạn bè đang không hiểu chuyện gì hết. Anh lè nhè, nhưng cương nghị theo một cách rất riêng anh.

- Anh xin lỗi. Anh không biết phải nói thế nào nữa. Nhưng điều quan trọng, là anh không thế cưới em.

- Tại sao, anh nói di, tại sao ?

- ….

- Anh không yêu em ? vậy tại sao lại cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đó, tại sao lại tổ chức đám cưới này, tại sao lại…

- Lúc đó, và cho đến ngày hôm qua. Anh vẫn yêu em.

- Vậy em đã làm điều gì sai ư ?

Cô đã không làm điều gì sai cả, anh biết chắc, và anh cũng thế. Nhưng anh không thể tìm được bất cứ điều gì để lý giải cho sự thay đổi của mình. Nó chỉ đơn giản là một buổi sáng thức dậy, bỗng thấy hết yêu là hết yêu. Không lý do, không nguyên nhân, chỉ có kết quả. Suy cho cùng, thì anh chỉ là một thằng mới 25 tuổi, mới yêu lần đầu và chưa trải qua bất cứ cuộc chia tay nào. Liệu anh có hợp và sẽ yêu mãi mãi một người đàn bà đã đi qua nhiều nước mắt như cô ?

Chiều qua, anh đã gặp một, à không, những cô gái khác. Họ có cặp mắt quyến rũ hơn cô, họ có giọng nói dịu dàng hơn cô, họ có thân hình nóng bỏng hơn cô, họ lần lượt xuất hiện, đến và đi như một bóng mây cứ lần lượt băng qua con mắt anh trong buổi chiều thành phố. Chưa bao giờ anh thấy mình náo nức và rúng động như thế này, phải chăng đó chính là lúc anh bắt đầu nhạy cảm với sự vật và cái đẹp. Trước đây anh chỉ yêu, và đến với cô như một bản năng và những điều “cần phải có”, anh không cảm thấy phải băn khoăn gì hết về những điều mình sẽ cho và nhận. vậy mà sự thay đổi, cứ ập đến như một cơn hen.

Cô thét lên một tiếng sau cuối, quăng 2 chiếc điện thoaại vào góc tường, chạy bổ nhào vào anh. Bạn bè kéo cô lại. Anh chệnh choạng lùi dần ra cửa, đã là 2h đêm, ở ngoài trời lạnh như mùa đông ở Matxcơva. Rồi anh chạy đi, thốc mình vào màn đêm. Và anh biết, anh đã có lỗi với cô, nhưng anh cũng biết, anh không thể lừa gạt cô, rằng anh vẫn còn yêu cô,

Còn cô, sau này cô sẽ hiểu, người đàn ông mới yêu lần đầu tiên không thuộc về mình. Vì những người đàn ông ấy, sẽ có một buổi sáng thức dậy, bỗng thấy hết yêu là hết yêu…

Labels: | edit post
0 Responses