Tuyết Tùng

Lảm nhảm
lảm nhảm
lảm nhảm

Mọi hôm viết blog trong word
hôm nay điên. Viết thẳng vào blog

Lỡ tay ấn nút back, thì toẹt 1 phát, đi tong.
Bố khỉ
Mẹ nó
Bà già nó

huhuhuhu
Đang bệnh.
Vẫn chưa tìm được nhà
Nằm bẹp 1 chỗ chả ra cái giống gì cả.
hu hu hu hu

IMG_1673 by you.


Truyện đăng trên Thanh niên tuần san Ngày 20/5 ^^

bản đăng báo có chỉnh sửa đôi chút (cắt mất đoạn đầu, hehe) & đổi tên là "Buổi chiều thẳng đứng" ^^. Version nào cũng hay hết nhưng tớ post lên đây Version gốc. và quan trọng là trang báo được minh quạ bằng hình của mình, mặc áo tím và mặt rất chi là....nai tơ. Mời bà kon ủng hộ.

Cảm ơn vì đã nảy mầm

Tuyết Tùng

Có những niềm tin bị gãy đổ một cách rất vô lý.

Là khi Lam bỏ qua tai những lời bàn tán ra vào, quên bẵng đi những chuyện nói ra nói vào tầm phào về người con trai ấy. Nói một cách thẳng thắn, anh vẫn là người yêu của cô, và cô nên tin anh hơn là tin vào những lời chợ búa từ những người xa lạ, mà liệu họ có lòng nhiệt thành gì trong những câu nói ấy, hay chỉ đơn giản là những niềm vui nửa mùa rất đỗi rẻ tiền chỉ được thốt ra cốt để kéo dài những ngày ngồi lê đôi mách và rộn rịp những cuộc chơi.

-Yêu là tin, phải không anh? – Lam vẫn hay hỏi Phương câu nói ấy, và lúc nào cũng nhận được một câu trả lời rất hợp ý cô.

-Dĩ nhiên rồi, em. Nên anh mới tin em, và chưa bao giờ ghen vì xung quanh em có quá nhiều đàn ông, cưng ạ.

-Nhưng đó cũng có thể là biểu hiện cho sự vô cảm. Con gái đôi lúc sẽ thích được giành giật hơn, anh ạ.

-Có lẽ vậy. Nhưng anh biết là em thì khác, đúng không ?

-Tại sao anh lúc nào cũng nghĩ em là người đặc biệt.

-Vì em là người yêu của anh, nên em đặc biệt.

-Thế đặc biệt thì không có tính…con gái à ?

Phương vuốt tóc Lam, cười một nụ cười “chết người”.

-Không, cưng à. Em là người con gái nữ tính nhất trên thế gian này. Giả sử có một ngày nào đó em tan biến đi, thì chắc có lẽ anh sẽ thôi…không làm đàn ông nữa, vì đã chẳng còn ai để anh làm ví dụ về sự nữ tính trong những câu thơ của mình nữa rồi….

Họ nắm tay nhau đi suốt một quãng đường dài từ góc công viên về đến cổng nhà cô. Trời mưa ướt, không khi bỗng trở nên ẩm mốc một cách khó chịu làm cô có cảm giác bất an. Nhiều lúc muốn thốt lên hỏi anh một câu gì đó, nhưng lại thôi. Hỏi sao bây giờ ? Mà hỏi cái gì. Liệu anh có thất vọng không khi biết rằng niềm tin son sắt của cô dành cho anh đang bắt đầu vụn vỡ, nền tảng tình yêu là đức tin về sự chung thủy của cả hai người đang bắt đầu có dấu hiệu phai tàn. Mà liệu anh có biết gì về những dấu hiệu đó không ? Thời gian qua, những ngày qua, anh đang nghĩ gì mà cô không thể biết ? Tại sao cho đến bây giờ cô mới thực sự nhận ra lòng tin cũng có cái giá của nó, có đã ít hiểu anh hơn bao giờ hết kể từ cái ngày hai đứa quyết định phải tin tưởng nhau tuyệt đối, không ghen tuông, không giận hờn….

Mỗi buổi sáng đi làm anh ghé ngang nhà chở cô, Phương của cô lúc nào cũng lịch lãm áo sơ mi cài hết cúc, cà vạt bóng nhoáng, mặt rạng ngời theo kiểu rất doanh nhân. Cô đằm thắm ngồi phía sau, thỉnh thoảng khúc khích cười về những câu chuyện hài anh kể, một ngày mới đang lên. Rồi mỗi chiều về, anh chở cô về nhà, hôn thật êm lên trán cô và dựng xe đứng nhìn cho đến khi bóng cô khuất sau cánh cửa, rồi mới chịu về. Buổi tối nếu không gặp được nhau, họ sẽ điện thoại cho nhau, cô hỏi anh về những kiến thức trong công việc, anh hỏi cô về những giá trị, khát vọng và quan niệm sống. Cô dạy anh cách xử thế, anh dạy cô cách vươn lên trong sự nghiệp, cả hai như một đôi chím én nắm tay nhau cùng bay về một phía.

“Yêu nhau, không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng”. Ai đó đã nói câu này, có có hàng trăm hàng triệu ai đó khác đã trích dẫn nó lại như một chân lý không thể chối cãi của tình yêu. Nhưng trời ơi, khi cả hai cùng lao đi như một con thiêu thân về phía mặt trời, liệu có một ngày nào đó họ bất chợt nhận ra đến lúc cả hai sắp sửa tan biến trong khói lửa mà vẫn chưa hiểu được nhau, họ chỉ mới biết nhau là ai, sẽ đi đâu, mai này làm gì, nhưng liệu ngoài mục đích ấy thì người ta còn có những bí mật gì khác nữa ? Con người mà, có phải mũi tên đâu mà lao mải miết ?

-Một trong những quyền năng của tình yêu là “khơi gợi bí mật”, nếu khi yêu, mà bạn không biết gì về những bí mật của người yêu bạn, nghĩa là bạn thất bại.

Lam đọc một mạch câu danh ngôn ấy từ một quyển sách nho nhỏ cho Phương nghe, cô đang nằm cuộn tròn trong người anh như một con mèo ngoan, rồi ngước mắt lên hỏi anh.

-Này, anh có bí mật nào giấu giếm em không đấy.

-Có, nhiều là đằng khác. Phương cười ranh ma

-A, bắt quả tang nhé. Những chuyện tội lỗi tày đình phải không?

-Ờ thì…đại loại là vậy, nếu không tội lỗi thì còn gì gọi là bí mật nữa, cưng ?

-Thế kể em nghe đi. Nhanh. –Lam ngồi bật dậy, xếp bằng trước mặt anh, mặt nửa nghiêm nghị nửa hài hước.

-Ngay bây giờ à, từ từ đã nào, em gấp thế. Đón nhận một bí mật lúc nào cũng cần phải chuẩn bị, nếu không người ta sẽ bị cảm xúc của chính mình dắt mũi đi từ thất vọng này sang thất vọng khác.

-Em sẽ không thất vọng đâu, vì em có kỳ vọng vào anh bao giờ đâu mà…-Lam cười ma mãnh.

-Ơ thế à, thế anh sẽ kể nhé. Mà đâu phải cứ có kỳ vọng mới có thất vọng. Đôi khi không có lửa mà vẫn có khói em à, mà thậm chí khi khói mù mịt nhưng hun hoài mà lửa vẫn chẳng lên, đó chính là những giá trị ảo và những nỗi thất vọng “không mời mà đến” trong cuộc sống.

-Em thì không gọi nó là thất vọng đâu, gọi tên nó là”sợ hãi” thì đúng hơn…

-Chắc vậy, nếu vậy thì bây giờ em hãy chuẩn bị để sợ hãi những thông tin này: Anh bú sữa mẹ đến năm 6 tuổi mới ngưng, năm lớp 1 suýt bị lưu ban vì cô giáo dạy mãi mà không biết đếm, đến 13 tuổi vẫn chưa hết tè dầm, 14 tuổi vẫn còn cởi truồng tắm mưa và rất hay chơi….đồ hàng búp bê với cô bé hàng xóm….

Phương kể một danh sách dài lủng lẳng những buồn vui trẻ con, Lam thì cười nắc nẻ, đến lúc anh kể sang việc sinh nhật 16 tuổi vẫn thổi nến cầu nguyện sao cho hôn được…thần tượng bóng đá Beckham một cái thì cô gần như mệt nhoài vì cười, lấy tay bụm miệng anh kiên quyết bắt thôi không kể nữa. Phương vẫn cứ cố kể cho đến những chuyện hồi tết năm ngoài mới thôi vì chịu thua những ngón tay của cô đang bấu vào hông…Cả hai cùng hít hà chùi những giọt nước mắt của hài hước, những tiếng cười thì vẫn đọng lại đâu đó trên những tàn cây, lanh canh chạm vào nhau như chiếc phong linh của buổi chiều đầy gió…Những điều mà cô đã nghi ngờ về anh, sự gãy đổ trong niềm tin bỗng dưng được hàn gắn lại, cô bỗng cảm thấy mình….trẻ con quá. Sao lại có thể ngờ vực một người đàn ông như anh ?

-Anh nè, vì sao Bồ Công Anh lại bay?

-Vì nó sinh ra để bay.

-Còn vì sao chò nâu lại xoay?

-Cũng thế thôi cưng ạ.

-Thế tất cả mọi thứ đều chỉ sinh ra để làm một việc gì đó à?

-Anh đoán vậy. Anh có là chuá trời đâu mà em xét nét kỹ thế. Nếu một vật gì đó suốt cuộc đời cứ làm mỗi một việc thôi, thì chắc hẳn là nó sinh ra để đảm nhận sứ mệnh đó rồi.

-Còn tình yêu, sinh ra để làm gì nhỉ ?

….

-Này, không trả lời được à. Sao ngốc thế.

Phương…đứng hình trước câu hỏi này của cô. Buổi chiều mùa hè bỗng dưng….thẳng đứng một cách kỳ lạ, những tia nắng cuối ngày run rẩy len qua từng kẽ lá, rọi xuống bờ vai cô như những dải lụa mịn màng vàng óng ánh. Phương không nói gì cả, nắm tay cô, khẽ hát một câu gì đó thật nhỏ, nhỏ đến nỗi cô không nghe rõ được gì. Chỉ loáng thoáng thấy những lời yêu của anh thì thầm cứ lan ra trong gió, ngày một mạnh mẽ và rõ rệt như hương thơm của những loại nước hoa chuyên biệt càng đi sâu càng mê đắm. Rồi bất chợt anh ngưng, mỉm cười và bảo.

-Tình yêu thì không có lý do Lam à.

Cô cười. và dựa vào vai anh. Buổi chiều đang tan dần.

Vài năm sau đó, hoặc rất lâu sau đó, người ta thấy Lam cũng mỗi buổi chiều ngồi lại nơi ghế đá, nơi có những tia nắng cuối ngày cũng rọi lên vai cô, một mình. Những buổi chiều một mình thật đáng sợ, từ khi anh đi. Cô cầm cây đàn Guitar mà anh từng cùng nó đi qua một quãng đời sinh viên, nơi ấy anh gặp cô trên ban công tầng 4 của ký túc xá, tiếng hát của anh rõ rệt, vang dội, mượt mà và bay lên cao nhưng những trái chò nâu rời khỏi cây gặp mùa gió đẹp, những những cánh bồ công anh chở tình yêu đi ngút ngàn. Cây đàn Guitar mãnh liệt và đầy ma lực, cũng như giọng hát anh. Cô vuốt ve nó, và cô vừa chơi đàn vừa hát.

as we stroll along together
holding hands walking all along
so in love are we two
that we don't know what to do
so in love in a world of our own
as we walk by the sea together
under stars twinkling high above
so in love are we two
no one else but me and you
so in love so much in love

Là “So much in love” mà anh từng ca cô nghe ngày nào. Vì tình yêu không có lý do.

Và cô khóc. Đơn giản là cô vừa hát vừa khóc.

Người ta tìm thấy xác anh trong một đoạn đường xa lộ lên cao nguyên, nằm bẹp dúm trong chiếc xe bốn bánh mới mua ăn mừng tốt nghiệp Thạc Sỹ ngày hôm trước. Trong xe không có ai khác. Cũng không ai tìm ra lý do anh đến cung đường này, trong một buổi tối ẩm ướt nhiều nguy hiểm. Khi chết, tay anh vẫn nắm chặt chiếc điện thoại di động, giờ đã hết pin. Cũng không hiểu lúc ấy anh định gọi cho ai, và nói gì…

Cô thậm chí đã hét vào mặt bất cứ ai đang cố nghi ngờ anh làm chuyện sai trái, cô muốn bạt tai bất cứ ai nói xấu về anh của cô. Cô tin anh, Phương của cô, người đàn ông có giọng hát đầy ma lực và những câu chuyện hài hước duyên dáng của cô, tình yêu không lý do của cô, người bạn thiêu thân cùng nắm tay cô bay về phía mặt trời. Anh đã vĩnh viễn nằm lại nơi con dốc cao nguyên đó. Cũng không có lý do. Anh chết, mà không có lý do.

-Nhưng tình yêu thì không chết. Anh nhỉ.

Cô hôn lên bia mộ anh đã bạc màu vì thời gian, đặt lên đó một đóa hoa Bồ Công Anh và một trái chò nâu vừa rụng cuối mùa. Những tháng năm dài thật đẹp có anh đã tắt, Nhưng tình yêu của cô dành cho anh, cũng như niềm tin son sắt về những chuyến bay còn dài thật dài phía trước vẫn ở đâu đây. Trái chò nâu đã nằm im, thôi không còn xoay nữa. Nhưng Bồ Công Anh thì vẫn bay, anh nhỉ, và sẽ nảy mầm lên những non xanh thật tươi mới và rạo rực. và dĩ nhiên, sẽ không bao giờ quên.

Tình yêu ơi, cảm ơn vì đã nảy mầm.

0 Responses