Tuyết Tùng

Chữa lành

http://paulavalentine.com/images/comanchees/comanchee_teen6395.jpg

Đêm ở Velvet đặc quánh ánh đèn màu.

Như thường lệ, gã ngồi trong cánh gà rít điếu thuốc cuối cùng trước khi bước ra sàn nhảy, không gian rền rĩ những thứ thanh âm náo nhiệt và ồn ã, hơi người và mùi của những chai nước hoa thuộc dòng oải hương phủ phục khắp một không gian hình hộp chưa đầy trăm mét vuông, làm gã cảm thấy muốn lộn mửa.

Hôm nay là một ngày mỏi mệt, bằng chứng là chưa đến 10h đêm, chưa làm bất cứ một thứ gì gọi là vận động mà đã thấy mệt, những cơ bắp rệu rã và đau âm ỉ một cách nhức nhối, thinh lặng nhưng thỉnh thoảng xộc lên như người ta bất giác chạm phải những viên sỏi kinh khủng trên một đoạn đường êm ái rất dài. Gã bỗng nhớ đến cảm giác của những ngày hôm qua, hôm kia và trong một tuần nay trở lại, những thấm thía kinh khủng cứ ngày một lan đi như vệt dầu loang trên mặt biển ướt sương đêm. Nhẹ nhàng mà tàn nhẫn. Tất cả cũng vì cô gái ấy, cô gái có ánh mắt màu xanh lam vẫn hằng đêm ngồi ở góc vũ trường, quăng cái nhìn như khát cháy về phía trung tâm sân khấu, nơi gã đang làm những công việc thường nhật và quen thuộc, để mưu sinh trong những ánh đèn màu.

Gã là vũ công chính ở đây, một nghề nghiệp mà dân sành bar quen thuộc gọi là “go go dancer”, không có gã, vũ trường sẽ thiếu vắng đi cái linh hồn của nó, những giai điệu rền rã rồi cũng chỉ mang sắc thái của âm thanh, chứ không thể nào toát lên cái vẻ nhục dục và quyến rũ thường có ở một sàn nhảy bậc nhất thành phố. Gã nhảy sexy, điên cuồng, mạnh bạo, rắn rỏi với những động tác phô bày thể hình cuồng nhiệt, không có bất kỳ một cô gái nào nhìn gã mà không liên tưởng về những căn phòng với một chiếc giường con, với bóng tối và những cơn rên rỉ mệt mỏi…Mà nói cho cùng, người ta tìm đến vũ trường cũng chỉ vì những giá trị ấy, và sàn nhảy cũng chỉ dập dìu, khi gã đã bước ra sân…

Vậy mà, chỉ vì cô gái có ánh mắt màu xanh lam ấy, gã đã như bị hút cạn hết mọi sinh lực, như đám mây đen đã trút hết cơn mưa của mình vào thành phố, mặt đất đã thấm đẫm hơi nước và chuẩn bị cho một ngày sáng trong. Gã biết, tất cả những con người đang nhảy múa dưới chân bục, trên khán đài, nơi góc phòng, tất cả những kẻ đang nâng những ly rượu tràn đầy trong không gian đêm ở đây, đều là những con người có khả năng bị tổn thương bởi ánh sáng. Ánh sáng không thuộc về họ, và ánh sáng càng không thuộc về gã. Cuộc sống của gã là những đêm quấy rối cơn khát tình của những cặp mắt hau háu bỏ hơn trăm ngàn để uống một lon bia và nghe những âm thanh nhức nhối, cuộc sống của gã bắt đầu từ khi mặt trời đã tắt hẳn, trăng bắt đầu treo cao và thành phố đã lên đèn. Cuộc sống của gã, chỉ toàn là những khuôn mặt ánh màu xanh lam, xanh lục, hồng tím và bị vẽ nên nhìn hình thù quái đản bởi ánh đèn lasez đặc trưng của vũ trường. Và thế thôi, là đủ. Gã với tư cách một thằng kiếm sống đơn thuần chỉ để tồn tại cho qua ngày, luôn luôn tự nhận thức mình chưa thể nào cần hoặc có được một điều gì khác đi như thế. Nói một cách đơn giản, gã hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Xuất hiện vào một đêm thứ 7 nghìn nghịt người, chỉ duy nhất chiếc bàn cô ngồi là chỉ có một người. Ánh mắt xanh biêng biếc, phản chiếu những hình người lướt qua, bàn tán, cười nói như những bóng ma ám khói, cô gái có nụ cười mỉm như ngạo nghễ cả thế gian, trong một khoảnh khắc như định mệnh, đã giao nhau với ánh mắt gã trong lúc một đoạn nhạc hào hứng đang dâng lên, gã nghiêng người cho ly rượu của riêng mình khỏi tràn đầy….Và gã bị ám ảnh, bởi cái cách mà cô nhìn gã, y như cái cách người yêu đầu tiên quẳng lại cho gã khi bước chân ra đi, sau bao nhiêu năm xây đắp mộng tưởng. Gã nghe như những hồi ức đang ùn ùn trở lại, dâng tràn, nghẹt thở và mệt nhoài. Gã xỉu trong một tư thế xoãi người nằm ngang trên chiếc bục cao nhất của vũ trường, những tiếng thét thác loạn rền rú như bom nổ vang lên. Ở đây, tại sàn nhảy này, gã là thần tượng của hàng trăm con mắt, và đang chìm vào hôn mê.

Ông chủ cho gã nghỉ 3 ngày, bác sỹ kết luận là kiệt sức vì bị trầm cảm. Gã không tin với cơ bắp thế này, và thói quen làm việc thế này, mà gã lại bị kiệt sức. Chẳng lẽ chỉ một ánh mắt, mà ly rượu sóng sánh trong con người gã đã đổ cả ra ngoài. Mà đó lại là một cô gái, một cô gái xa lạ và lạc lõng trong cái vũ trường đầy dân sành điệu…

_ Em sẵn sàng chấp nhận điều đó.

_ Chuyện cô chấp nhận hay không, không liên quen đến tôi, và cũng không thay đổi được sự thật là tôi không hề có một tý cảm tình nào với cô, đó là chưa kể chính cô đã làm tôi mất thăng bằng đêm hôm trước.

Gã dùng từ “mất thăng bằng” thay cho “ngất xỉu”, vẫn không thôi dày vò mình vì sự yếu đuối ấy, mà lại là yếu đuối trước mặt một cô gái gan dạ đến nỗi bước ra đằng sau cánh gà sàn nhảy để “tỏ tình” với một gã go go dancer, và ngang nhiên chấp nhận việc theo đuổi gã một cách mù quáng, bất chấp gã cương quyết giải thích rằng, trái tim gã đã chai sạn và gần như hóa đá hơn ba năm nay…

_ Cũng không thành vấn đề. Em chỉ muốn nói cho anh biết, em thích anh. Và em sẽ đến thăm anh hằng đêm tại vũ trường này. Chỉ cần nhìn anh thôi, đối với em cũng là đủ.

_ Vậy thì, cô cứ giữ lấy cho riêng mình những ý nghĩ điên rồ đó, nói với tôi làm gì. Mà làm ơn tránh xa ra khỏi tầm mắt của tôi, tôi không muốn bị phân tâm khi làm việc.

_ Em thấy anh có vẻ khó chịu với sự có mặt của em, nên em mới giải thích…

_ Cô đi dùm cho….- Gã giơ tay ôm đầu, gọi bảo vệ kéo cô gái ra khỏi khu vực dành riêng cho Go go dancer..

Vậy thì rốt cuộc, đâu là giới hạn cho những phiền phức này, liệu gã có thể chịu đựng ánh mắt ấy thêm bao lâu nữa, hay chỉ ngày mai thôi gã sẽ lại mất thăng bằng trong tiếng nhạc và chìm vào hôn mê sâu trong cuộc đời mình. Trời ơi, tại sao cô gái ấy lại chọn màu xanh lam cho đôi mắt của mình, tại sao nó lại giống y như đôi mắt người tình của gã ba năm về trước. Tại sao lại không khác đi, dù chỉ là một sắc thái nhỏ.

_ Vì…anh giống người yêu cũ của em.

Gã đần người ra…

_ Anh ấy mất trong một tai nạn nhỏ trên triền núi, xe lao đầu xuống vực, trong xe còn có một cô gái khác. Em biết anh ấy đã phản bội em, nhưng em nhớ anh ấy đến điên cuồng. Nên em tìm đến anh…

_ Có thể khuôn mặt tôi giống, nhưng tính cách tôi hoàn toàn khác biệt. Cô không thể vì thế là nói thích tôi được.

_ Em biết…

Cô gái cúi đầu, tóc phủ xuống che cặp mắt đang sũng nước. Cả hai tản bộ dọc một con đường vắng ngắt lúc 4 giờ sáng, gã đồng ý đi cùng cô gái về nhà, dù sao cũng muốn giải quyết hết những vướng mắc trong câu chuyện kỳ lạ này, gã không thể chịu đựng được hơn.

_ Em xin lỗi nếu đã làm phiền anh. Nhưng xin anh có thể để cho em hằng đêm vẫn ngồi tại chỗ ấy nhìn anh được không. Em không đòi hỏi thêm một điều gì cả.

Gã thở dài, cảm thấy bối rối và khó xử một cách kinh khủng. Gã bị xâu xé giữa hai cảm giác cắn rứt và mệt mỏi, nửa muốn gào thét đuổi cô gái đi nửa muốn an ủi cho tâm hồn cô dịu lại. Làm sao gã có thể tàn nhẫn đến nỗi từ chối một lời thỉnh cầu nhỏ nhoi như vậy, khi mà chính gã cũng là một thằng đã từng đau khổ và tuyệt vọng vì mất đi người yêu. Trong một phút chốc trời gần về sáng, gã cảm thấy tất cả những hồi ức dịu vợi và đẹp đẽ của mối tình ngày xưa dâng lên trong lồng ngực, đồng thời với những nhói đau như gai đâm bủa lấy con tim. Gã hiểu cái cảm giác thèm thuồng được nhìn hình bóng ấy, ánh mắt ấy một cách sống động, chứ không phải vô hồn trong những tấm ảnh không màu sắc.

Và gã đã đồng ý, để cô gái hằng đêm đến Velvet với ánh mắt màu xanh lam đầy đau khổ, nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống và chiếm trọn cái thân xác ấy, cũng như biết bao nhiêu cô gái khác đang bủa vây lấy xung quanh gã. Cuối cùng thì gã cũng đã cân bằng được cảm xúc khi cô gái ấy xuất hiện, hóa ra biết được sự thật về một người xa lạ cũng không phải là một chuyện thừa thãi, nó giúp gã trải lòng mình ra nhiều hơn, và nhẹ nhõm hơn.

Mà điều quan trọng hơn hết, là ở những tháng ngày sau đó, gã lại cảm thấy chân lý của cuộc sống mình bớt đi sự tẻ nhạt và vô vị, ít ra thì cuối cùng gã cũng đã là một “ánh sáng” le lói cho một ai đó, một viên thuốc nhỏ nhoi đang từng ngày chữa lành vết thương lòng cho một cô gái, một người nào đó. Ít ra thì gã cũng đã bớt sống vô hồn hơn, bắt đầu tập chấp nhận sự cộng sinh lẫn nhau giữa những con người trong thành phố này. Gã biết, và đã nhận thức được dù gì đi nữa, và dù có tách biệt ra khỏi thế giới đến cỡ nào đi nữa, vẫn có những sợi dây vô hình mà xanh biêng biếc kết nối ta với những người còn lại ở đâu đó trong trái đất. Và dĩ nhiên, chúa không bao giờ tạo ra một ai đó lẻ loi.

Labels: | edit post
0 Responses