Tuyết Tùng
Gương thần, gương thần....

http://images.timnhanh.com/blog/200905/31/12342281243739892.jpg




Tôi không nghĩ là mình có thể vô cảm đến thế…

Và mệt mỏi. chán nản [À không, không đúng với cảm giác này]. Kiệt sức. Trống rỗng. Khi những cơn đau qua đi, chạy dọc sống lưng từ sau ót, băng qua đỉnh đầu, đi ngang những lọn tóc và dừng lại nơi trước mũi. Nơi cơn đau loang ra trong những buổi tối ướt sương, sự đau ẩm mốc, phiến diện và đầy nghi hoặc, đến cùng những cơn buồn nôn, gây ngăn trở cho chứng tư duy quá mực và không thể thành hình nên một câu chữ trọn vẹn nào. Lâu lắm rồi, mới có cảm giác bất lực và mệt nhoài vì những điều mình đang có, rốt cuộc những khái niệm mà ta cứ ngỡ là vĩnh hằng lại chính tự thân nó mới là điều phù du, thì thôi, cũng một kiếp người….

Mình không thể là một người vô cảm, nên không ngăn được mình đau, và buồn đến trào nước mắt khi có những tình yêu ra đi. Cũng có những thứ ở lại, mà dúm dó như một đống tro tàn, hay nói khác hơn những gì vĩnh cửu cũng chỉ có thể là những khái niệm. Mỏng manh đơn thuần không ẩn dụ, quyền lực như mùi hương Tuyết Tùng len trên da thịt vào mỗi sớm mai, bỗng thấy mình khát khao nghe dư âm của gỗ đàn hương và đại hồi thơm mùi rừng núi, quên rằng mình cũng từ hạnh phúc sinh ra….

Tôi đã từng nghĩ, hẳn người ta không thể yêu nhau khi đã khác nhau, trái ngược nhau. Làm gì có sự lấp đầy giữa hai thực thể hỗn loạn và bay trái chiều trong không gian vũ trụ. Tôi cũng đã từng nghĩ sự hoàn hảo mới là quan trọng, cái tối cần thiết, điều khát cháy. Người ta thường coi khinh sự hoàn hảo chỉ vì người ta không bám víu được vào nó, và quay mặt đi để lại một chút triết lý “chùm nho xanh” về rực rỡ cuộc đời, không quên gằn giọng, liếc xéo, mỉa mai….

Vào lúc này đây, muốn leo lên xe, chạy một mạch về một nơi nào đó. Thèm ngồi bó gối giữa những cây bạch đàng thơm mùi khuynh diệp, nghe hương lúa và tiếng gió rì rầm ở ngoài xa trưa nắng, thèm leo lên những cây ổi, gốc me lượm nhặt một vài điều cũ kỹ, chua loét mà cười tíu tít như trẻ con, thèm ngồi trên bộ ván gỗ giữa vườn nhà, mắc tấm bạt vào cây đỉnh rỉ sét chơi trò “một túp lều tranh, nhiều quả tim vàng”. Thèm ôm micro và hét “Em ơi em anh không thể….” Rồi tối về nằm đau cổ vì những âm thanh không phải giai điệu mà có sức hấp dẫn mãnh liệt ấy, thèm xả thân mình ra giữa những đam mê, đường đột, khám phá, thèm trở lại là mình lãng tử, ngông cuồng…..

Thèm nhiều thứ lắm, giống như tối qua đi ngoài đường rất lông bông, ghé vào hiệu sách mua hẳn 10 quyển, ghé vào tiệm đĩa mua 20 cái, biết chắc là về đến nhà sẽ bỏ nó mốc meo cho đến tận 2,3 tháng sau vẫn chưa đụng được đến miếng nào. Nhưng vẫn thèm, vì những hành động tưởng chừng như vô ích ấy giúp mình lại được là mình, lại tíu tít như trẻ con mắt sáng hồn nhiên khi gặp quyển sách mới nhất của Marc Levy, lại ngạc nhiên đầy hứng thú khi gặp một đĩa phim cũ mà mình tìm hoài không gặp, lại cười hềnh hệch giữa phố xá thênh thang vì những điều giản đơn. Đó là mình….

Có đôi khi tôi vô cảm đến không ngờ, nhưng vẫn không quên ban tặng cho riêng mình những điều rất buồn cười, để được là mình, và không quên mình là ai….

0 Responses