Tuyết Tùng
Ta khinh.....

Thật ra, chẳng biết đặt cái tựa entry này dư lào cho phải đạo. Thôi để vậy, để biết mình cũng “đanh đá, nanh nọc” và “bất cần đời” như ai, để tự răn mình phải tiếp tục bươn chải, đi tiếp, và không buông lơi….

Mấy hôm nay hứng viết blog bị…teo lại ^^ phần vì bị phân tâm bởi sự xáo trộn của các loại mạng xã hội, phần bị cái quỷ sứ ôn dịch barn buddy và happy farm trên face book hút hồn, nhưng phần lớn nhất vẫn là do những loay hoay, dự định của riêng bản thân mình. Chẹp, ngần này tuổi đầu mới bắt đầu biết nghĩ về việc ….làm giàu, tủi thân quá!

Hôm nọ đi chụp hình ^^ lần đầu tiên cầm em 400D đi bắn phá, vui phải biết, mất cả buổi chiều loay hoay mới biết cây súng ấy hoạt động dư lào, cũng vừa đủ xài để chơi chơi linh tinh, chụp nội thất và đủ thứ các loại chưn dung, tĩnh vật. Nàng 400D này là một bất ngờ oách nhất trong tháng, vì vừa đúng lúc mình đang định mua con siêu zoom 26x về chụp lén bà con cô bác, thì vớ phải ngay em này. Dĩ nhiên là lens 18-55 thì hem thể zoom tới cỡ đó, nhưng cũng đủ làm mình cảm thấy sướng ngất ngây 9 tầng mây, mắt cứ tít lại. Vui vui!

Nhắc lại việc chụp hình, vớ ngay một căn nhà đang xây. Nhà cao, cửa rộng, nội thất đẹp, vườn tược lung linh, đây không phải là lần đầu tiên mình thấy mấy món xa xỉ như vậy, cũng không phải lần đầu tiên mình thấy….nhạy cảm hơn vì chứng kiến cái cảnh giàu sang của người khác. Nhưng đó là lần đầu tiên mình sực tỉnh với một câu thành ngữ mà nào giờ mình tưởng là lạc hậu :”Phi thương bất phú” ^^ đừng tưởng có thể làm giàu với cái kiếp làm thuê và chạy giặc deadline như mình, cũng đừng tưởng có thể xây nhà cao cửa rộng dù có là CEO đi chăng nữa, vẫn cứ là cái kiếp bán noron thần kinh và chất xám để phục vụ “thương mại” của người khác, không phải của mình.

Nên mình đã bắt đầu nghĩ xa hơn, như đứa trẻ tự dưng lớn thêm được 1 chút, não phình to ra thêm chút, nảy sinh thêm 1 ít ý định đen tối và 1 ít mưu đồ, 1 chút …khác biệt và 1 ít hứng khởi, kể từ cái khoảnh khắc “động lòng tham” trước của cải của kẻ khác, mình đã bắt đầu muốn…làm giàu cho riêng mình.

À, nhưng tất cả chỉ là những dự định trên giấy trắng. Mình còn phải cố gắng, cố gắng nhiều. Rồi cũng có khi sẽ vấp ngã, những cái vấp ngã được báo trước chắc sẽ không nhẹ nhàng hơn những cú ngã bất ngờ, nhưng điều quan trọng là mình sẽ ngã với thái độ…cầu thị và ham học hỏi, biết đâu sẽ lại thông minh ra một chút, điêu ngoa thêm 1 chút, xảo quyệt thêm 1 chút…

À mà thực ram entry này ban đầu được viết ra với mục đích chửi bởi những sự vụ khác, chứ ko phải lan man về chuyện làm giàu từ hai bàn tay …héo dư lày đâu, nhưng cảm xúc tới rồi thì pố ai mà ngăn được nó, chẳng cho thì nó cứ tràn, thôi cứ kệ, chảy đi và chảy đi…^^

Nãy cho mẹ xem entry “khoe nhà” của mềnh trên blogspot. Hơi liều, mama mà tò mò vọc sang xem các entry khác thì toi đời em bé ^^ nhưng thôi kệ, hữu xạ tự nhiên hương, dạo này, mình đã trở nên trơ lì hơn với những gai góc của cuộc đời….

Ôi, mình hết trong trắng rồi ư ?

P/S: chính vì lý do hết sức vớ vẩn của cảm xúc, tên entry chả liên quan qué gì đến nội dung !

0 Responses