Tuyết Tùng
Mua vui cũng được....






Trong đám bạn của mình, nghiện shopping nặng nhất chắc là bạn Moon.

Nói shopping cũng không hẳn, chủ yếu là sắm đồ, mà sắm đồ mình thích chứ không phải sắm vô tội vạ thì không thể gọi là shopaholic, nhưng hễ cứ sà vào đống đồ hợp cạ mà mắt nhắm tít lại không ngất đầu lên nổi thì đúng là cũng gần gần như vậy rồi. Mà đúng là trên đời này không có thú vui nào thỏa mãn một cách man dại và rùng rợn đến như vậy bằng thú vui mua sắm. Cái cảm giác xòe tiền ra mua một món đồ mà mình yêu quý là một thứ cảm giác đầy mãnh lực khó cưỡng lại. Bởi mới nói, ta cũng có bệnh mà giấu, đã keo kiệt nghèo nàn mà lại còn ham shopping là cái thể loại gì trời?

Mỗi khi buồn mình lại đi siêu thị, hị hị. Nhiều khi đi mua như vô thức, đẩy cái xe qua hết hàng này đến hàng khác, đi thẳng hàng và đều tăm tắp, không bỏ sót ngóc ngách nào trong siêu thị. Có hôm đẩy hết cái siêu thị rộng mênh mang không lụm được thứ nào, có hôm chất đầy xe, toàn đồ ăn, thấy nhiều vậy chứ chắc chừng 3,4 trăm k chứ không hơn, về nhà ăn 2,3 ngày là sạch, nhưng cái cảm giác nó thú và thư thái lắm, nhiều khi relax còn hơn đọc sách, nghe nhạc hay xem phim.

Bạn Moon có cái tật mê đồ hiệu, mê tít cái gì rồi là bắt đầu lảm nhảm về nó ở khắp mọi lúc mọi nơi, không dứt ra được. Khổ thân cho đứa nào bị đưa ra làm cố vấn là cứ bị hỏi suốt là có nên mua hay không, mặc dù với cái sự mê say tột đỉnh đó thì chắc mẩm là trước sau gì cũng mua rồi còn gì, hỏi chi mà lắm không biết. Mình thì khác, mê cái gì là quất cái đó, dĩ nhiên là chỉ trong trường hợp có dư tiền. Chứ nếu thiếu tiền hoặc tiền vừa đủ thì cũng rất khổ tâm, tối ngày nghĩ về nó, day dứt không yên.

Không có sự chờ đợi nào kinh khủng bằng việc chờ đợi để được rước về nhà một thứ mình thích, đắt đỏ và xa xỉ, mà đôi khi chẳng để làm gì. Nhưng sự chờ đợi đó đôi khi cũng rất đáng, vì lúc mua được rồi nó sẽ cho mình một cảm giác rất là yomost.

Như cái Ipod Touch chẳng hạn, thiếu điều muốn bứt hết lá cây ngoài vườn để coi nên mua hay không mua, rốt cuộc bị ám ảnh quá nên đành phải mua. Mua xong nghe nhạc được vài tý, vọc vọc game được vài cái xong là cất hoài trong giỏ, chỉ mấy lúc ngồi học ngáp xái quai hàm mới lấy ra chơi thôi. Bởi mới nói, có nhiều thứ mình thấy cần lắm, thích lắm, hữu ích lắm, nhưng đôi khi đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, hời hợt và thiếu chính xác. Nhưng chịu thôi, không mua đâu có được…

Mấy bữa nay cứ bị ám ảnh về D90 và 50D, dạo một vòng quanh các trang web của các tiệm, thiếu điều muốn thuộc lòng giá cả mấy cái máy rồi mà vẫn bị ám ảnh, vẫn vô coi tiếp, rồi cái vòng xoáy suy nghĩ y như vậy mỗi ngày trải qua đầu mình. Mua cái này, không mua cái kia, mất nhiêu xèng, còn nhiêu xèng, rồi phân tích lợi hại này nọ, rồi blah blah blah… rốt cuộc là cũng chưa mua, vì chưa có xèng, nhưng dĩ nhiên, sẽ sớm có xèng để mua :d

Mà dân nghiệp dư gà con như mình thì cần gì máy xịn? Câu hỏi này mãi mãi không thể nào trả lời được, chỉ đành biết nói “thích vậy” là thôi chứ sao bây giờ? Để cục tiền đó chắc mua được ối thứ và làm được ối việc có lợi hơn nhỉ, nhưng nếu không mua, chắc mình sẽ bị day dứt và suy nghĩ về nó mãi mãi cho đến cuối cuộc đời này…

Tuổi trẻ mà, phải sai lầm chút đỉnh, phải… hoang phí chút đỉnh, phải đam mê một cái gì đó không có lý do, phải mơ ước một cái gì đó không thuộc về mình, để đủ đầy những trải nghiệm. Cái hồi lần đầu tiên mình xách tiền đi mua cây Violin, rồi đi học, hồi đó đã 22 tuổi rồi, cũng khá lớn để bắt đầu học Violin nhưng không ngại, vì nếu không học, thì đó mãi mãi sẽ chỉ là mơ ước chứ không thể nào là hiện thực được. Vậy chứ ước mơ sinh ra để làm gì hả trời nều không phải là để biến thành sự thật? Bởi vậy, dù có điên rồ chút, mà làm được thì cũng cố gắng làm…

Cuộc đời đó có bao lâu, mà hững hờ hả bây? Thỉnh thoảng lại nghe vài đứa bạn càm ràm là mày liều và chơi ngông quá, thậm chí là điên và toàn làm những trò vô tích sự. Nhưng kao thích thế, sống mà không làm cho bản thân mình cảm thấy yên vui và hạnh phúc được thì sống làm gì phải hem? Bởi vậy, nếu bạn nào có lỡ ghiên shopping và có thú vui tao nhã là tiêu diệt nỗi buồn bằng cách xài tiền thì cứ cố gắng… phát huy đi nghen, chẳng có gì phải ngại hết, trẻ tuổi thì phải sai lầm một chút, để còn tự rút kinh nghiệm cho bản thân mình chớ, xài kinh nghiệm của người khác hoài thì chịu sao thấu?

Nói thì nói vậy thôi, chứ mình đâu phải là đứa hời hợt và không biết suy nghĩ, phải không ta? Đã làm thì phải làm cho tới cùng chứ hén?



P/S: Ảnh: Nikon D90

Sau một thời gian lăn lê bò toài vật vã đau khổ thèm thuồng mệt mỏi ở Tinh tế và VnPhoto, sau một thời gian cân nhắc giữa D5000 và 500D, rồi 550D, rồi 40D rồi đến 50D, D80 và cuối cùng quyết định chọn D90, mặc dù chưa xài Nikon bao giờ ngoại trừ 1,2 lần mó mó vào con D3000 của bạn Benjamin.

Ưu điểm của D90 là gì nhỉ?

-Cao cấp hơn dòng Entry-level của D5000 và 500D hay 550D – Mặc dù trình còi của mình thật ko thể phân biệt được nhiều sự khác nhau của nó. Và dĩ nhiên, được cải thiện nhiều hơn so với D80

-Màu Nikon lên nhìn thích hơn Canon - đã kiểm chứng =))

-Có quay HD – mặc dù đã quyết định là sau này mua máy quay riêng nên yếu tố quay HD đã ko còn quan trọng nữa, nhưng kệ có thêm 1 chức năng cũng tốt.

-Có built-in auto focus motor trong máy chứ ko như D5000 không có phải chụp với lens AF-S đắt lòi ra =))

Nhược điểm

-Chưa xài Nikon bao giờ nên ko biết sao :((

-Nhược điểm thứ 2 cũng là nhược điểm to đùng: over chi phí. Trời quơi ko lẽ lại phải để dành thêm 1 tháng nữa? Không nên, không nên…

Túm lại là không nên trì hoãn cái sự sung sướng này lại. Cuối tháng này phải mua thoyyyyyyyyyyyyy
2 Responses
  1. Tiểu Du Says:

    mua D80 đi :P không kém D90 là bao, với lại "nghiệp dư cần gì máy xịn" hihi, tớ mà chơi thì d60 là được rồi. Nhưng mình lại chỉ thích máy phim.
    Mua máy 2nd cũng được rồi ;) vào xomnhiepanh, phần xóm chợ, người ta bán đầy, mua máy nào mà số shot ~ 10k là cũng được rồi. Mua máy mới thì cao lắm, mất giá nhanh nữa. Nikon chụp street life đẹp , nhưng Canon chụp chân dung ấm áp ~ so sánh không được đâu, fan Ca sẽ kill bạn đấy :D


  2. hehe thks bạn nhé, vậy chắc cân nhắc D80 cho đỡ tốn kém kaka