Tuyết Tùng

Phía ngày nắng tắt...



Ch ưa bao giờ cảm thấy bế tắc và vô vọng như lúc này. Quả là sông có khúc, người có lúc, sau 3,4 cái party thác loạn ăn chơi nhảy múa, ta trở về là ta không tô vẽ, xốc xếch, nhợt nhạt, lôi thôi lếch thếch và chìm trong một bể công việc không có hồi kết, cũng dek có điểm dừng. Bởi mới nói, làm việc mà không có deadline thì hổng đi tới đâu cả, mà dù có deadline thì nó cũng chỉ là... deadline thôi, cứ trễ tất.

Giá như bi giờ không cần phải làm việc mà vẫn có xèng xài, thì sướng biết mấy. Mơ vậy thôi chứ có được vậy cũng không ham, câu nói cửa miệng của mình lại xổ ra ở mọi lúc mọi nơi: “Cái gì cũng có cái giá của nó”, trên đời này không có ai cho không ai cái gì bao giờ cả, trước sau gì thì cũng đòi lại, bằng hoặc thậm chí là hơn, không sơm thì muộn thôi. Nên hãy cảnh giác với những gì miễn phí, nguy hiểm chết người à!!!

Đi Soho, uống ly café 22k, ly nước ép thì hơn 30k, trong khi một dĩa trái cây to oành có 35k thôi, không biết các bạn ấy nghĩ sao nữa. Đây là dĩa loại trung thôi, còn dĩa loại lớn 45k bảo đảm 8 người ăn không hết, thề luôn. Dek hiểu sao lại có thể rẻ như vậy.

Trưa ăn cơm ở Soa Soa, cơm văn phòng 25k/ phần ngon vkl, ăn xong hai đứa ngồi chờ đứa thứ 3 lết xác qua nên kêu nước uống. Ly café 38k! Má ơi, có cần làm quá vậy ko? Ly café mắc gần gấp đôi 2 chén cơm, 1 món canh, 1 món xào, 1 món mặn & 1 ít dưa hấu tráng miệng. Khổ quá, set giá menu không đồng đều kiểu này thật là chán, không lẽ ăn cơm Soa Soa xong lỡ có ghiền café phải chạy ra Soho cho đỡ đắt? Thôi ra vỉa hè cho nó lành ^^.

Quán café ông giá trên đường pasteur, quán vỉa hè liêu xiêu, mà không hiểu sao mình yêu cái bàn gỗ xiêu vẹo ở đó quá. Thường là mua ly mang đi, chứ còn lỡ mà ra đó ngồi thì mình phải ngồi cái bàn gỗ đó mới được, cảm giác nó mới thú. Ngồi cái bàn nhựa không thú bằng, mặc dù lần đầu tiên mình ngồi cái bàn đó mình có cảm tưởng như nó đã rụng đến nơi, nưng vẫn thấy rất thích. Giống như uống café là phải uống ly đá, uống ly nhựa hay ly sứ thì đã bớt ngon một phần rồi.

Thứ nữa là cái bàn gỗ mộc mạc và thô ráp quá, làm mình nhớ những món đồ gỗ mà ba hay làm cho mình chơi ở dưới quê: kiếm gỗ nè, chòi gỗ nè, giường gỗ nè… vừa mát vừa thơm.

Hum qua chạy ra nhà sách, định mua Cưỡng cơn gió bấc, chời, công nhận lâu lâu mới gặp 1 cuốn xuất thần như vậy gặp ai cũng nghe khen, mà tiếc cái là sách hết rồi. bán chạy dữ nên đi 3,4 nhà sách đều không có. Đành chuyển sang mua Đi Tìm Hoang Dã của anh NVN. Hỏi anh nhân viên ở nhà sách Hà Nội thì ảnh ngớ ra 1 hồi xong chạy đi lấy cuốn “tìm trong hoang dã” đưa mình, mình bảo ko phải, diễn tả một hồi anh mới…. à à và chạy đi, miệng hỏi với lại “sách có hai con dê phải không”, mình bảo ừ ừ đúng rồi, mà con bò chứ ko phải con dê anh ơi, hehe…

Cuốn này không hay như mình nghĩ, châm biếm nhiêu quá đôi khi đọc cũng nặng đầu, có cảm tưởng như đang đọc Lê Hoàng, và có nhiều cái thiếu nhi làm sao mà hiểu nổi, trong khi đây là sách trẻ con mà.

Đang muốn thay đổi con người mình ở một mặt nào đó, dù chưa biết là mặt nào. Chứ cứ sống như vầy thấy vô vọng quá…

2 Responses
  1. Anonymous Says:

    Mừng anh đã biết chán chê đời anh...


  2. Chán chê & thưong xót, hehe