Tuyết Tùng

Những mớ kỷ vật...

Xà quần mấy bữa nay mà không kiếm được cái bằng Tốt nghiệp (lớp 12), thiệt là hận. Đã thân bèo bọt nổi trôi nơi xứ khách, đã không có bằng đại học thì thoy chớ, giờ mà mất lun cái bằng TN THPT là coi như ăn cám luôn, mai mốt có lúc cần ko có thì chắc phải về quê chăn trâu thôi. Mà quái thật, dek biết bỏ đâu.

Nên chiều nay nhân dịp bệnh hoạn, mũi si xụp đầu nhức tưng tưng, nằm nhà ngủ riết cũng oải quá ko có gì làm nên ngồi dậy lục mớ đồ cũ, hy vọng là vớt vát được chút xíu mong manh gì may mắn đó. Và đúng là trong cái rủi có cái…. xui, hehe, lục đồ cần thấy ko thấy, lục nhầm ngay cái vali toàn đồ kỷ niệm, ta nói, biết bao nhiêu thứ bỗng nhiên ùa ạt ào về.

Thực ra cái vali đồ sến súa này ngày xưa để chung với xấp giấy tờ, sau này nhiều quá nên chia làm 2, mặc dù vậy vẫn còn 1 số thứ lộn qua lộn lại, nên kiếm cho chắc ăn. Cái vali này toàn những kỷ niệm chia ngọt sẻ bùi với biết bao nhiêu là bạn bè, tình yêu, từng câu chữ, hình ảnh, ký ức cứ như nhảy múa trong đầu. Kiểu như đang bắt gặp lại một thứ gì đó thân quen lắm mà cũng xa lạ lắm, gần gũi lắm mà cũng mênh mông lắm…

Một đồng thư tay nè, hồi quen mấy bạn đầu tiên còn xa mặt cách lòng, nên hay viết thư tay cho đỡ nhớ, ta nói, sến rện gì đâu. Nhiều nhất trong đám thư tay này là của một bạn tên A, bạn này mang danh nghĩa yêu nhau, quen nhau vậy chớ có chấm mút được gì đâu, lúc còn quen thì mỗi đứa 1 nơi, lúc mình lên sg rồi thì bị… đá, chà, ta nói, đau như bò đá, mà thiệt tình là lúc đó mình con nít quá dek biết mẹ gì về tình yêu, mù quáng và dại dột, dại khờ và nông nổi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn này khá nhiều vì đã khơi được trong mình những dòng cảm xúc khá lớn, để giờ đây nó trở thành nền tảng cho cái tâm hồn mong manh và yếu đuối của mình…

Rồi kỷ vật, đồ chơi, quà tặng, trong đám này một một cái áo, dễ chừng cũng 5-6 năm rồi, hồi đó quý cái áo vô cùng, vừa đẹp vừa kool. Rồi một bộ xếp hình, vài cái tượng bằng đá, một vài cái nhẫn, một vài cái mặt dây chuyền, thiệp thì ôi thôi đủ mọi chủng loại trên đời… Coi và lục đám này mới nhớ lại một số người yêu đã cũ và rất cũ, chẳng biết giờ đã lưu lạc phương nào rồi. Có những người mình nhớ là rất yêu lại chẳng có miếng kỷ vật nào trong này, có những người chỉ yêu sơ sơ hoặc yêu mà vô cùng khổ sở, mệt mỏi lại có quá trời kỷ vật trong này.

Hồi đó, mình còn có thói quen đếm ngày, đếm tháng, nhớ những cột mốc thời gian và đếm cả… người yêu. Sau này thì quên sạch, không biết đầu óc bị thoái hóa do phải dồn nhiều thứ quá hay tại mình đang ngày một sống hời hợt và vô tâm hơn? Trong gần 30 người yêu và đã từng yêu, giờ chắc nhớ được khoảng phân nửa trong số đó, số còn lại đa số chẳng nhớ nổi tại sao quen và tại sao chia tay, mà thực ra không phải vì hời hợt nó vậy đâu, tại có nhiều bạn cũng yêu dữ lắm, quen lâu dữ lắm, mà rốt cuộc cũng không hiểu và chẳng nhớ nổi tại sao chia tay…

Đó có thể là một cú sốc, một cú sốc có khả năng xóa trắng trí nhớ của bạn trong vài ngày, vài tháng hoặc vài năm. Những cú sốc tạo ra sự loang lổ trong ký ức, kiểu như một sự quên lãng mang tính cưỡng ép và bó buộc, và thế là quên, vậy thôi…

Tình cờ cũng là lúc chiều nay chạy xe nghe Ngọc Anh hát “Có Một Ngày”, bảo “Có một ngày em cười, bằng ánh sáng của nụ hôn khác, những nỗi buồn của mùa mưa khác, những buồn vui anh không có bao giờ”. Mình đã từng ám ảnh đến chết 2 cái câu thơ (hát) ấy. Và cũng nhớ đến kha khá nhiều lần mình đã từng trầm cảm vì tình yêu, mệt mỏi và rơi xuống vực thẳm vì nó, và tràn đầy sức sống rồi lại mãnh liệt vì nó. Chung quy cũng 1 chữ tình hết thôi.

Lan man về cái đống đồ này thì có mà tới sáng. Vẫn chưa kiếm được cái bằng TN. Hận ghê không? Lót tót xuống nhà dưới kiếm tiếp, lục tung tanh bành cái nhà (hay cái chuồng heo), và rốt cuộc trời không phụ lòng người… đẹp bây à, đã kiếm được nó. Hóa ra nó nằm lộn trong cái đống giầy tờ làm hồi đăng ký học tại chức, và may mắn này được tăng lên gấp bội vì kế bên cái bằng có sẵn bản photo của nó có công chứng và cmnd đã được công chứng luôn, đủ bộ cho mình dùng vào lúc cấp thiết này, khỏi phải ra phường xin chứng nữa. Thật là thích quá.

Kiếm xong thì đầu óc lâng lâng vì cái đống kỷ vật ban nãy, mí mắt thì sụp xuống vì mớ thuốc uống ban chiều, mũi vẫn xì xụp, trời thì lạnh và nhiều muỗi, nhà cửa thì lộn xộn như một cái chuồng. Ôi, cuộc đời…

[Đi ngụ tiếp đây]

0 Responses