Tuyết Tùng

Đàn bà sao kim

http://www.yogadork.com/wp-content/uploads/2010/08/eat-pray-love-movie.jpg

Khi Liz rời khỏi New York, quả táo dang dở của những cuộc tình, cô đã hơn ba mươi lăm tuổi. Đó là thời khắc của những cuộc tìm kiếm đang đi vào hồi kết, bởi dù sao cũng đã quá muộn để mọi thứ trở lại nguyên vẹn như ban đầu, hay thử yêu lần nữa, bao giờ cũng khó khăn hơn việc “yêu nốt lần này rồi thôi”. Và Liz đã chọn một cách khác, ra đi, trải qua cuộc hành trình đầy nước mắt nhưng quá nhiều hạnh phúc, mới nhận ra mình đang ở đâu sau những nỗi đau rất đỗi đàn bà. Đàn bà khi yêu, như một sinh thể huyền bí từ sao Kim rơi xuống: lạ lẫm, khác biệt, khóc lóc, ăn, cầu nguyện, và yêu.

Năng khiếu bẩm sinh của đàn bà là có thể kết bạn với bất kỳ ai, và bất kỳ nơi đâu. Cũng chính vì thế mà Liz không cô độc, đầu tiên là ở Ý, sau đó là Ấn Độ, và cuối cùng là Bali. Liz mang đi trong chuyến hành trình của mình một trái tim vụn vỡ, không có nhu cầu được vá víu nó lại, mà chỉ hy vọng một ngày nào đó nó sẽ tan biến đi, hoặc sắc thép hơn, hoặc bền bỉ hơn, để tồn tại trước những bão giông mà cô biết sẽ chẳng bao giờ ngừng được trong cuộc đời mình.

http://movie-mirror.net/wp-content/uploads/2010/08/watch-eat-pray-love-online.jpg

http://3.bp.blogspot.com/_VDvrtj52p84/THHnZk9VWQI/AAAAAAAAAs8/dMyjPGREHhE/s1600/julia-roberts-james-franco-filming-eat-pray-love-august-09-709x1024.jpg

http://www.ivstatic.com/files/et/imagecache/636/files/blog_articles/eat-pray-love-636.jpg

Hơn bất cứ ai hết, Liz biết mình quyến rũ, quyến rũ không chỉ trong cái nhìn của đàn ông nước Ý, nơi mà thói quen ga lăng và sự chiều chuộng dành cho phụ nữ được đặt lên hàng đầu. Nhưng quyến rũ thì có xá chi trước một bữa ăn ở Ý, nơi mà bất cứ một người phụ nữ nào đang theo một chế độ kiêng khem khắc nghiệt nhất đều phải đồng loạt từ bỏ, để đến với mỳ Ý, với Pizza, với sốt cà chua, rau bạc hà và phô mai bột. Thức ăn cũng là tình yêu, đàn bà khi yêu ăn uống vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng, nhưng lúc nào cũng nồng nàn và đầy say đắm. Trong một phút chốc của cái khoảnh khắc vĩ đại đó, khi chùm mỳ Ý quấn trên chiếc nĩa đang được đưa vào miệng của một người phụ nữ, là ta biết cảm xúc đang thăng hoa, hoặc quên lãng, hoặc phôi pha, nhưng vẫn luôn ở lại.

Liz yêu món ăn Ý thay vì một người đàn ông. Thế nhưng Liz vẫn cô đơn. Cô đơn từ cái khoảnh khắc đứng trên ban công, Liz nhìn xuống thấy bóng của chàng trai đã đưa cô về xiêu vẹo trên mặt đường, chậm rãi mà dứt khoát, cô đơn khi một Liz mạnh mẽ và nhỏ bé ngồi thanh thản trên giường, mà miệng lẩm nhẩm những câu từ nghe rất khó chịu: Tôi cô đơn, tôi cô đơn, tôi cô đơn….Tôi cô đơn nghe bằng Ý, sao mà mênh mông lạ thường…

http://www.csmonitor.com/var/ezflow_site/storage/images/media/images/0813-movie-eat-pray-love/8477575-1-eng-US/0813-movie-Eat-Pray-Love_full_600.jpg

http://moviearcadia.net/wp-content/uploads/2010/08/eat_pray_love_online.jpg

Và Liz đến Ấn, vùng đất của những người đàn bà Cầu Nguyện. Liz học cách Cầu Nguyện để tìm ra bản ngã. Cầu Nguyện há chẳng phải là một cách để nhắc nhở chúng ta tự yêu lấy bản thân mình đó sao? Làm việc, dạo chơi, đọc sách, và thiền, chẳng phải tất cả những điều đó được diễn ra chỉ với một mục đích duy nhất là đem lại bình yên cho bản thân đó sao? Ở Ấn, nơi mà Liz cảm thấy đồng cảm với những cuộc đời còn mất mát hơn mình, cô mới hiểu “tự yêu mình” cũng là một cách để rũ bỏ quá khứ, để quên nỗi đau, để phai nước mắt…

Và Bali, như một vòng tròn, Liz lại yêu. Là tình yêu thật sự, tình yêu đầy dày vò và trăn trở. Là tình yêu với một người đàn ông hừng hực sức sống, gợi mở thế giới và ở gần trái tim. Đó là điểm đến của cuối cuộc hành trình, ở Bali, người ta đơn giản là lúc nào cũng “tao nhã”, cũng yên bình, đầy khoan dung và vị tha. Nhưng Liz lại suýt đánh mất nó một lần nữa, bởi đơn giản một điều, Liz là đàn bà…

Julia Roberts đã khắc họa thành công một vai diễn đầy trắc trở, nhiều khúc mắc về nội tâm và chiều sâu của cảm giác trong bộ phim “Eat Pray Love” này. Một người đàn bà bình thường đã khó hiểu, khi yêu còn khó hiểu hơn. Nhưng trên hết, chẳng phải họ đã sinh ra với sứ mệnh làm cho thế giới này trở nên nhiều mau sắc hơn sao? Hà cớ gì phải tìm một lý do cho nước mắt, hay nụ cười, vì điều đó đơn giản chỉ là cảm xúc.

http://movies.spreadit.org/pics/eat-pray-love-quotes.jpg

http://www.elledecor.com/files/web/images/articles/eat-pray-love-main.jpg

Được chuyển thể từ hồi ký thành công của nữ nhà văn Elizabeth Gilbert, “Ăn, cầu nguyện, yêu” là một bản giao hưởng đầy cuốn hút, vẽ nên chân dung sống động và mãnh liệt của một người đàn bà ở độ tuổi 30, trong quá trình tìm kiếm cân bằng cho cuộc đời của mình, đã khám phá ra biết bao vẻ đẹp của những khía cạnh khác trong cuộc sống. Bằng lối dẫn dắt với âm nhạc hết sức độc đáo, góc quay đa chiều và những khung cảnh trữ tình của ba vùng đất “yêu” đầy mê hoặc, đây là một bộ phim có thể sẽ khiến rất nhiều phụ nữ bật khóc, và nhiều người đàn ông sẽ bật cười.

Tại sao? Đàn ông sẽ thốt lên: Đây là người phụ nữ đến từ hành tinh nào vậy? Sao lại khó hiểu thế? Và chúng ta, đàn bà khi yêu, chỉ đơn giản là có thể mỉm cười, bởi có những thứ không thể nào giải thích thành lời được….

Tuyết Tùng

[Bài đăng trên Tạp Chí Mỹ Thuật số ra ngày 15.02.2011]

0 Responses