Tuyết Tùng

Sóng ở đáy sông


 


Vừa viết xong một bài báo, đang viết dở một bài báo nữa, thì tự thấy mình bất lực qua, xong chui ra bấm add new một trang word mới, trắng trơn. Và mình viết blog.


Viết blog coi bộ dễ hơn viết báo, không cần dụng chữ, không cần khoe mẽ, không cần để ý đến văn hóa người đọc, số lượng từ hay nội dung truyền tải có đạt được mục đích hay không. Đơn giản là chảy ra như một dòng sông, nên tự thân những con chữ đó không khiến cho mình cảm thấy… bất lực được. Nhưng kể ra thì cũng có nhược điểm của nó, đó là sự tồn tại của một thói quen trì trệ đến mức ngu độn, rồi những năng khiếu mà mình nghĩ là bẩm sinh của mình, chắc không sớm thì muộn cũng tan vào hư vô.


Lâu lắm rồi không viết bloh tự kỷ kiểu này, hị hị, tự hứa với lòng đã định viết nhiều lần: Noel, tết tây, trước tết, sau tết, sinh nhật, Valentine… mà chớp mắt cái đã qua mất tiêu, mình lại bị cuốn vào bao nhiêu lo toan và “đặt hàng” khác, nên đành tạm gác lại những thứ đốt thời gian mà không kiếm được tiền sang một bên, ngặt một cái, bỏ quen lâu quá thành ra lười, nhiều khi cứ tưởng mình không còn hứng thú nữa.



Nhìn bình yên vậy, nhưng sóng dữ lắm, đó là mình. Lúc nào cũng bị những mâu thuẫn nội tại đè nén và cấu xé, dằn vặt đó rồi nhớ đó, rồi day dứt đó, rồi đêm nằm vắt tay lên trán không ngủ được. Nhiều lúc thấy thấm thía cái câu “người không vì mình, trời tru đất diệt” dễ sợ, nhiều khi muốn gạt bỏ hết những tinh tế, lịch sự, khoan dung, độ lượng, hiền lành của mình, để trở thành một con người ích kỷ, tàn nhẫn, độc đoán, nóng tính, tàn ác nhưng không được. Có cái gì cứ trì níu mình lại, như một sợi dây vô hình căng lên đâu đó, giữa cái khoảng không của mặt đất và bầu trời, níu kéo con diều là mình ở lại, để không lọt khỏi những quỹ đạo của cuộc đời.


Đây quả là một khoảng thời gian đáng nhớ của đời mình, vừa vui vừa buồn, vừa stress vừa thứ thái, vừa ngọt ngào vừa đắng cay, vừa bình yên vừa đầy lo toan. Chiều nay ngồi nghe lại All is said and done thì thấy lòng nhẹ nhàng hơn được một chút, bâng quơ hơn một chút, chợt nhớ ra những gì mình đã từng tự nói với mình, hạnh phúc hay không là do mày chọn, và mày mưu cầu cái gì, vậy thôi. Mà cái mình mưu cầu, há chẳng phải là danh vọng, tiếng tăm, tiền bạc và quyền lực đó sao? Thì đúng rồi…



Be careful what you wish for, nhé?Cái gì cũng có cái giá của nó cưng ạ!





Here's to us one more toast and then we'll pay the bill

Deep inside both of us can feel the autumn chill

Birds of passage, you and me

We fly instinctively

When the summer's over and the dark clouds hide the sun

Neither you nor I'm to blame when all is said and done



It's been there in my dreams the scene i see unfold

Who at last flesh and blood to cherish and hold


Jealous fools will suffer yes i know and i confess

once i lost my way when something good had just began

lesson learned its history all is said and done





In our lives we have walked some strange and lonely treks

Slightly worn but dignified and not too old for sex

We're still striving for the sky

No taste for humble pie

Thanks for all your generous love and thanks for all the fun

Neither you nor I'm to blame when all is said and done






It's so strange when you're down and lying on the floor

How you rise, shake your head, get up and ask for more

Clear-headed and open-eyed

With nothing left to try

Standing calmly at the crossroads,no desire to run

There's no hurry any more when all is said and done


....

Standing calmly at the crossroads,no desire to run

There's no hurry any more when all is said and done

0 Responses