Tuyết Tùng

Bi kịch & chiến tranh

Bi kịch nhất trên đời, có lẽ không phải là một nỗi đau không có người an ủi, sẽ chẳng phải là một nỗi trống vắng, cô đơn nào đó, mà bi kịch nhất, là một niềm vui không có người… để khoe. Là lúc chính bản thân ta nhận ra mình quá nhu nhược, hoặc quá cầu toàn, hoặc quá phớt lờ, chẳng phải mọi thứ đều có thể “bơ đi mà sống” được, đôi khi chúng ta phải nhúng tay vào, thay đổi nó, dịch chuyển nó, để mọi thứ có thể trơn tru như ý muốn…

Nói như vậy, cũng không hẳn là mình đang rơi vào trạng thái bi kịch đó. Chỉ là, nghĩ về nó một chút…

Giống như khi bạn trúng vé số, mà chẳng có ai đủ tin tưởng để bạn có thể…khoe, mà không phải đề phòng.

Giống như khi bạn có một người yêu mới, mà chẳng có ai đủ hiền lành, dung dị để khoe, mà chẳng phải sợ nhận lại những ngôn từ sắc bén, ví dụ như “Ôi, chia tay mấy chốc đó mà”, hoặc “Ôi, sao lại yêu đứa đó…”

Giống như khi bạn được thăng chức, tăng lương, mà chẳng có ai đủ điềm đạm và thông thái để nghe, mà bạn không phải mang tiếng tự cao, hay khoe mẽ…

Hay đơn giản là như khi bạn đọc một câu văn hay, bỗng chốc muốn khoe với một ai đó quá, mà chẳng có ai, bởi có những cảm giác chẳng thể diễn tả thành lời, bởi câu văn đó chỉ đẹp trong thế giới quan của bạn, dưới góc nhìn của bạn, mà bạn kiếm mòn mỏi không ra một ai có chung cái góc nhìn đó, với thế giới quan đó.

Thế nên bạn bỏ cuộc, và buông xuôi, bạn giấu niềm vui dung dị và hiền lành đó cho riêng mình, mà thực ra đôi lúc, niềm vui cũng như cơn ho, rất khó cưỡng lại và giấu giếm. Sớm muộn gì nó cũng tràn ra ngoài…

Và bạn sợ những ngôn từ sắc bén, như vết dao. Bạn sợ những cái nhìn bi quan, như vết thương. Bạn sợ sự phán xét đầy nanh nọc và thấm đượm chủ nghĩa cá nhân, bạn sợ sự toan tính, mâu thuẫn, bạn sợ những gì mà người ta ném cho nhau, trước mặt bạn. Để khi tất cả chúng ta cùng đứng trên một chuyến tàu, bạn sợ tất cả những mối quan hệ của mình sẽ bị gãy đổ như một ngày tận thế, tan hoang và nát bét, sẽ chẳng còn gì cả…

Bạn sợ nhìn A nói xấu B, bạn sợ B nói xấu C, và lại lo lắng khi nhìn C nói xấu A. Và ngược lại, cũng cái vòng quay đó. Hay đơn giản, bạn sợ bạn bè mình, người thân mình lúc nào cũng nghĩ xấu về nhau, và những vết dao cứ loang loáng như vết cắt trước mắt, ai đau lòng một, chứ bạn đau lòng mười…

Bạn sợ người ta lấy thước đo của những mối quan hệ cá nhân, trải nghiệm của những mối quan hệ cá nhân, để quẳng vào đám đông và đánh giá đạo đức của một người nào đó trên toàn bộ mọi mặt, của đời sống. Bạn sợ, bởi bạn đã thề, ai chửi bạn, đánh bạn, sỉ nhục bạn thì không sao. Nhưng ai đụng đến bạn của bạn, bạn thân của bạn, người yêu của bạn, thì bạn sẽ không đứng yên và ngoảnh mặt làm ngơ, bởi bạn sống vì đám đông, len lỏi trong đám đông, và yêu sự bảo vệ trong tình yêu, tình bạn.

Bạn sợ, bởi bản nghĩ rằng ai nói xấu bạn bè, người yêu của bạn, thì người ấy xứng đáng nhận một trăm ngàn cái tát, từ chính tay bạn. Nhưng làm sao bạn có thể tổn thương họ, khi chính họ cũng là một trong số những bạn bè – người yêu ấy, làm sao, làm sao…?

Và cuộc đời, hiển nhiên và sẽ có lúc chẳng thể nào như chúng ta mong muốn. Chẳng thể nào tồn tại một sinh thể có hết tất cả mọi tính tốt ở trên đời, và chẳng thể nào có hết được niềm may mắn, niềm vui trên toàn bộ cuộc đời trong cùng một lúc. Nên những phút giây viên mãn này của bạn, bỗng dưng nham nhở một cách kỳ lạ bỡi những A, những B, những C, những D,E,F…giấu mặt đang ném đá vào nhau. Bạn như tên tử tù đứng giữa trận chiến của hàng trăm đế chế, đau lòng mà chẳng thể làm gì khác hơn, là khoanh tay đứng nhìn trận chiến đó…

Như tất cả mọi cơn giông rồi cũng sẽ qua đi, bạn nghĩ mọi cuộc đấu tranh rồi cũng sẽ kết thúc. Nhưng kết thúc thế nào hẳn còn sẽ là một câu hỏi lớn. Và bạn đã tự nghĩ, liệu bạn có nên chính tay mình vẽ ra cái kết thúc đó không?

Đó chắc hẳn sẽ là một ngày dài, nhưng thôi bạn cứ tin, bởi Everything will be okay at the end, if it’s not okay, it’s not the end…

0 Responses