Tuyết Tùng

Con sóng thứ bảy & Khói trời lộng lẫy.

Như đã hứa trong 1 entry nọ, hum nay pạn viết review về 2 quyển sách này.

http://media.buch.de/img-adb/18707997-00-00/gut_gegen_nordwind_alle_sieben_wellen.jpg

1. Con sóng thứ bảy: Thực ra đã review Cưỡng cơn gió bấc rồi thì ko cần phải review Con sóng thứ bảy nữa, vì xét về một phương diện nào đó thì 2 quyển này y như nhau. Cũng giống như Nếu em không phải một giấc mơ & Gặp Lại của Marc Levy tuy hai mà một, tuy một mà hai vậy đó, chỉ khác cái là 2 quyển này tiếp nối nhau và có kết cuộc lẫn khởi đầu đều khác nhau, chứ không phải sự kết nối mà trái ngược về hình chiếu xong dẫn đến một kết cuộc giống nhau của sách Marc Levy. Nếu Cưỡng cơn gió bấc có một kết cục lửng lơ và buồn thảm thì Con sóng thứ bảy có một cái kết hết sức cổ tích và sặc mùi lãng mạn. Nói chung, tui thích những quyển sách có kết cục như thế, đẹp và vui.

Văn phong trữ tình, đối thoại hài hước, các quy luật tâm lý dàn trải khá logic và những xâu chuỗi chặt chẽ trong mối quan hệ tình cảm, đã làm nên một Con sóng thứ bảy hết sức tinh tế, nhẹ nhàng và đáng yêu. Công bằng mà nói thì quyển 2 không đáng yêu bằng quyển 1, vì đã thiếu đi sự “ngây thơ, hồn nhiên” của những buổi đầu gặp gỡ trong mối quan hệ kỳ ảo của hai người, mặt khác, sex đã xuất hiện trong Con sóng thứ bảy nên nó đã dẫn quyển sách này sang một ranh giới khác của nghệ thuật, không còn sự chênh vênh đầy ảo giác như những gì xảy ra trước đó nữa. Đẳng cấp của Con sóng thứ bảy có phần…xôi thịt hơn Cưỡng cơn gió bấc một chút, bởi nó đã không còn tạo ra được sự bất ngờ đầy lý thú cho người đọc như người anh em của nó đã từng làm, tuy nhiên, không phải vì thế mà ta có thể bỏ qua nó, bởi bất cứ ai đã từng đọc Cưỡng cơn gió bấc đều có một khao khát lớn lao là biết được kết cục của 2 người này rồi sẽ như thế nào?

Sẽ như thế nào? Bất cứ khi nào theo dõi một cuộc tình chúng ta đều tự đặt cho mình câu hỏi đó, dù đó là cuộc tình của ai. Sẽ đi đâu, về đâu, chỉ khi đến cuối cùng chúng ta mới biết….

http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/11/18/9/08/1290046123350512813_574_0.jpg

2. Khói trời lộng lẫy: Đây là tập truyện ngắn của cô Tư, Nguyễn Ngọc Tư. Tui vốn ít đọc Văn Học Việt Nam, tiểu thuyết đã ít thì tập truyện ngắn lại càng không. Với tui thì truyện ngắn thì chỉ đọc trên báo là đủ ngập mặt rồi (Tuổi trẻ, Thanh Niên tuần san, Mực Tím…v.v.v), chứ hơi đâu mà mua tập truyện ngắn đọc, đó là chưa kể truyện ngắn mà in thành sách thì đích thị hết 99% là đăng báo rồi, và chất lượng không đồng đều dễ làm ta cụt hứng.

Nhưng Khói trời lộng lẫy thì tui mua, đơn giản là đọc văn cô Tư thấy nhẹ nhàng, thanh thoát. Và đúng là nó đã không làm tui thất vọng. Trước quyển này thì Nguyễn Ngọc Tư có Gió Lẻ, và cuốn đó thì tui nuốt không vô, một Nguyễn Ngọc Tư với văn phong hoàn toàn khác, nhưng giờ thì cô đã trở lại với Tư của Cánh Đồng Bất Tận, giản dị đến nồng nàn.

Sách có 10 truyện ngắn.

Đầu tiên là Nước như nước mắt. Truyện này tui đọc trên blog của Nguyễn Ngọc Tư cũng khá lâu rồi, nhưng không đọc hết vì dài quá. Tui thường ít khi đọc cái gì dài quá trên mạng, tầm 3000 chữ thì full, dài hơn thì 1 là bỏ qua 2 là in ra rồi đọc, đọc online nhức mắt thấy pà nội. Truyện này hay, đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng đau, có vẻ bi kịch đang bị đẩy lên đến tận cùng của sự tréo nghoe trong đời sống, bạn hay thù, thù hay bạn, đôi khi chúng ta không thể quyết định torng một câu nói được.

Kế đến là Có con thuyền đã buông bờ. Truyện này bình thường, cũng không có gì đặc biệt. Quên roài.

Sau đó là Tình lơ. Truyện này chắc là truyện lâu nhất trong quyển này, mình cũng đọc lâu lắc rùi. Cái câu nói “Cô không phải người tôi thương”, nó ám ảnh đến kinh hoàng trong tâm trí người đọc. Thì đời là vậy đó, có những người đâu có biết quý những gì họ có, nhưng thật may là họ đã không mất nó, bởi cái thứ họ có, nó quý giá và chân tình đến nỗi sẽ chẳng bao giờ bỏ chúng ta đi…

Truyện thứ tư là Cảm giác trên dây. Truyện này tui cũng đọc xong trên blog cô Tư trước khi đọc sách rùi, và sau khi đọc xong lại phải đọc đi đọc lại đến 2,3 lần nữa mới thấy đã cái tức. Truyện hay quá, đây là the best story của sách nha các bạn, không đọc quả là uổng một đời người. Vừa đua vừa buồn cười, đọc để hiểu thế nào là nhân tình thế thái…

Thứ năm là Mộ gió. Truyện này khá ngắn, cũng bình thường, cũng đau thương, cũng hài hước, cũng giản dị. Nhưng không có gì đặc biệt.

Thứ sáu là Hiểu lầm nhỏ về gia tài của cô con gái nhỏ. Truyện này hay, ngắn gọn nhưng súc tích, đầy tình người và thấm đượm một nỗi buồn không màu sắc. Một cái kết đáng lẽ là buồn, nhưng hóa ra lại đáng để vui, và một cái kết rất đáng để vui, nhưng hóa ra bản chất của nó rất buồn…

Thứ bảy là Osho và bồ. Truyện này bình thường, hài hước, giản dị, nhẹ nhàng, hẻm có buồn. Coi như là “đổi gió” giữa sách cho nó bớt bi lụy đi.

Thứ tám là Thềm nắng sau lưng. Truyện này đọc rất đau và rất nghiệt ngã, và nó cũng rất đời nữa nà bay. Truyện về một cậu bé rất ghét cha mình vì đã bỏ mẹ con cậu đi, nhưng đến cuối truyện thì cậu cũng bỏ đi, không lý do và cũng chẳng biết tại sao, bỏ lại thềm nắng sau lưng với rất đỗi yêu thương và những điều giản dị sẽ lại tiếp tục mong chờ. Nhưng trách chi người đi, thôi thì cứ cầu mong cho họ yên bình và hạnh phúc.

Thứ chín là Khói trời lộng lẫy, theme story của quyển sách này đó nha. Truyện dài sọc, mỗi lần đọc mấy cái truyện dài dài như vậy là tui nhớ hồi nhỏ đọc mấy cái truyện ngắn mà 2,3 trang gì đó là tui thắc mắc trời ơi sao nói “ngắn” mà dài dữ vậy nè, lớn lên mới biết đúng là có 2,3 trang thôi thì ngắn thiệt, Còn truyện ngắn mà 20,30 trang như Khói trời lộng lẫy và Cánh đồng bất tận thì đúng là hơi bị over rùi, Đọc nặng đầu à, haizzz haizzz….

Khói trời lộng lẫy đọc “khá giống” Cánh đồng bất tận, nhất là khi đặt trong bối cảnh một tập truyện ngắn như vầy thì càng giống nữa, bởi giữa cả chục truyện ngắn khác có vài trang thì 1 mình nó lên tới gấp 8,9 lần con số đó độ dài. Một truyện ngắn đầy bi kịch, đầy nước mắt nhưng cũng lắm niềm tin và cái reo rẻo của ước mơ và hy vọng, một truyện ngắn đong đầy những tâm sự u uất, nhưng bí ẩn và ký ức cứ đan xen nhau chạy dọc những khuôn hình trong tưởng tượng và khép lại với một hoài vọng về tương lai tươi sáng. Bỏ lại sau lưng cái quá khứ đầy vết xước và rất nhiều dấu chấm hỏi. Tại sao? Giá như? Biết trước thế này….???

Khói trời lộng lẫy khá hay, ai đọc chắc cũng sẽ xuýt xoa và thương cảm cho những số phận. Nhưng chắc là không thể tạo được cú hít như CDBT đã từng làm rồi.

Truyện cuối cùng trong quyển này là Rượu Trắng, viết tới đây phát hiện tui chưa đọc truyện này. Hình như đọc xong Khói trời lộng lẫy là bị đơ luôn, gấp sách lại và ngẫm nghĩ hay sao đó mà quên luôn cái truyện này. Thôi để lát nữa đọc :d.

Xong roài, sở dĩ hôm nay có hứng viết review sách là vì lúc nãy thèm chơi game, định mua con Wii về phá. Đi rút tiền xong chạy ra chỗ tiệm game tính hốt thiệt ròi, nhưng đi được nửa đường thì ghé vào hiệu sách coi thử mấy cuốn, xong hốt về Suối nguồn, Tổ ấm nơi tận cùng thế giới & Đầu óc người Ý, 3 quyển mất hơn 300k thì sau đó hí hửng vác về nhà, ko thèm mua Wii và quyết định là sẽ ko mua nữa. Xong thấy vẫn còn hí hửng nên viết cái review này. Nào giờ ko biết có ai review theo kiểu bình lựng từng truyện ngắn trong 1 tuyển tập thế này như tui hem nữa, kaka.

0 Responses