Tuyết Tùng
Làm lại từ đầu

Hình như lúc bế tắc, người ta có xu hướng làm lại từ đầu. Nhưng thực ra, không phải cái gì cũng có thể start again hết. Cuộc đời không phải là một trò chơi, nên bạn không thể ấn escape để thoát ra và sign in trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cuộc đời cũng không phải là một cuốn băng, có thể tua lại được…

Cuộc đời là một tượng đài đầy vết xước. Thế nên nhiều lúc cái cụm từ “làm lại từ đầu” chỉ mang tính hình tượng, vì thực ra nó không tồn tại, mà người ta vẫn cứ phải tiếp tục sống với hằng hà sa số nỗi đau vây xung quanh mình, không thoát được, đơn giản là chỉ để tạm quên nó đi cho an lòng. Cứ ngỡ mình bình yên vì đã rũ bỏ được nhiều thứ, nhưng không phải, nó vẫn ở đấy, chỉ có điều không tiếp tục nhói lòng nữa mà thoy…

Mình là đứa sống hì hục và gắn bó với quá khứ, kỷ niệm, mình nâng nịu từng mảnh nhỏ nhất của ký ức cho đến những mảng màu xanh tươi nhất của hiện tại. Tha thứ thì dễ, nhưng lãng quên thì không, nên đôi khi nghĩ lại những gì mình phải làm lại từ đầu sao thấy chua chát quá…

Lan man chút thôi, sến súa vậy thôi chứ cái gì rồi cũng qua. Một đồ vật mới cũng giống như một…người yêu mới, một đứa bạn thân mới, đi đâu cũng nghe hỏi tại sao, thế nào, khi nào, ở đâu, v.v. và v.v… Trả lời mệt cả óc. Nói cho vui, vì với xe cộ là vậy, nhưng với người là khác. Đôi khi mất đi một người bạn, chia tay một tình yêu, lúc đó chỉ muốn vùi mình vào chăn và ngủ cho tới sáng, rồi ngủ tiếp cho tới tối, rồi cho tới sáng…chứ chẳng muốn trả lời một câu hỏi tại sao, thế nào, ở đâu, bao giờ…chẳng muốn giải thích một cái gì hết. Chuyện tình cảm, mà nhất là chuyện đời, chẳng thể nào lý giải được chỉ trong vòng 1 vài câu nói như việc có một chiếc xe mới. Mà nó là những mảng màu sáng tối nhập nhọe khác nhau, vĩ thanh khác nhau, phải để bản thân yên tĩnh một thời gian mới có cơ hội định hình lại nó…

Bữa hổm tám với con mèo, nó nhắc đầu tháng 9 này là 4 năm. 4 năm nó biết 123 (và mình), còn với mình thì đó là 5 năm. 5 năm sài gòn với 1 cái ba lô và một bụng… niềm tin, với những lý lẽ và niềm kiêu hãnh hết sức trẻ con rời bỏ quê nhà để tìm kiếm ước mơ nơi đất khách. 5 năm không phải là một quãng thời gian dài, nhưng không ngắn, và nó đủ để mình biết mình là ai, và khôn lớn đến chừng nào….

Tháng 8, cũng như tháng 6, có một nỗi buồn 500 tấn đổ ụp xuống đầu, rồi khoảng một chục cái…chong chóng lớn nhỏ thi nhau kéo mình lên. Buồn đó rồi vui đó, đời mà, nhưng nghĩ bụng không hiểu đời mình cứ chao chác với những chuyện tình cảm như vầy sao. Càng muốn bình yên thì càng nhiều sóng gió, lúc cần sóng gió thì lại thấy cuộc đời quá đỗi nhạt màu…Nói chung là không hiểu mình đã làm gì sai nữa.

À quên, mình không có sai. Thực ra chuyện niềm tin và hạnh phúc trong mỗi đời người thì không có chuyện sai hay đúng, chỉ là mình có hối hận hay không thôi. Mình thì chưa bao giờ hối hận, chưa bao giờ…

Còn cảm giác lúc này, nói hạnh phúc thì không đúng, an lành thì hoàn toàn sai, vui sướng càng không phải, nhưng cũng không là đau khổ, bi ai, cũng chẳng hề là những chuỗi ngày dài tăm tối. Nó là một cái gì đó, u uất và đầy tâm sự, những tâm sự như ly cà phê còn nóng của một buổi sáng đã tràn ra cốc, không ai dọn dẹp và rất đỗi nhuốc nhem. Những tâm sự như giấc mơ, không biết chảy từ đâu và sẽ đổ về đâu….

Có nhng điu đt mãi chng thành tro
Mối tình đầu và trái tim em đó
Để chiều nay kỷ niệm về ngang ngõ
Ngơ ngác nhìn cơn gió chở mùa sang



Có những hôm đưa tay nhặt lá vàng
Bằng chứng muộn màng của một ngày yêu cũ
Chợt nỗi nhớ ào về như thác lũ
Đổ xuống đời đánh vụn những đam mê


Có những khi nghịch mãi sợi tóc thề
Đã biết rằng trói đời nhau không dễ
Chuyện chúng mình vẫn muôn đời như thế
Chẳng thể nào san sẻ hết cho nhau


Em còn gì ? chỉ còn lại nỗi đau
Và vết thương vẫn còn đang rỉ máu
Có nơi nào để buồn và nương náu
Cho nụ cười thơ ấu nở trên môi


Hồi còn con nít, mình khoái bài này lắm, kiểu như chết đuối vớ được phao. Có những thứ muốn bấm delete điên cuồng mà nó vẫn trơ trơ ra đó, như nỗi buồn chẳng hạn. Mà đã không xóa được, không đốt được, rồi lại còn nhân đôi lên mới ghê. Hồi đó mỗi lần buồn, nghe bài nào cũng thấy thân phận mình ở trỏng, mỗi chỗ một ít, mỗi niềm một nơi.

Giờ thì hết roài, hết hẳn, hết cả việc thấy mình trong những bài thơ lẫn những bài hát. Ví dụ như dạo này người ta buồn sẽ hay nghe Tìm Lại Giấc Mơ của Hà Hồ hay Biệt Ly của Noo chẳng hạn, mình thì tìm hoài tìm hoài hổng thấy mình trong đó. Kiểu như đã té ra khỏi đâu đó ngoài cái thế giới này một cách lãng xẹt rồi ở luôn ngoài đó, không thèm trở vô. Nên thành ra tự mình đi kiếm mình, kiềm quài mà hổng có…

Nghe tới nghe lui cũng thấy có Beat Again hợp với mình nè bây…



“Bác sỹ nói tao không còn thời gian nữa rồi, tao nên làm những gì mà tao muốn đi….làm sao tao sống nếu thiếu mày đây… tim tao sẽ không đập nữa nếu không có mày….nếu tao chết mày có tới đám tang của tao hok? Tụi mình không nên chia tay mày à, nên quay lại với nhau đi…” Đại loại vậy. Bài này nghe lại được bữa chạy về quê nè, thấy hay ho và cool ghê đó, hồi đó có thời để nhạc chuông. Còn đoạn trong ngoặc kép lúc nãy là dịch từ bài hát nghen, không phải tiếng lòng của bạn Tùng, tiếng lòng của bạn Tùng đôi khi nó bi đát hơn nhiều…

Nhưng cũng có đôi khi mạnh mẽ hơn nhiều…

Thôi thì có nhiều cái cũng đã trôi qua, có nhiều cái ở lại, có nhiều cái vừa mới xuất hiện, và có nhiều cái đã quay trở về. Nên tận hưởng và sống nốt ngày hôm nay đi đã. Mai tính sau, nhen?
0 Responses