Tuyết Tùng
Ảo ảnh

http://www.sanfranciscosentinel.com/wp-content/uploads/2007/10/erika_mikl_sa___queen_of_the_night.JPG



Bắt đầu bằng lúc 2h sáng, đột ngột tỉnh dậy trong cái tĩnh lặng đáng sợ của bóng đêm, mất một lúc ngồi thừ ra chẳng biết làm gì, và online – Đó là một ngày của mình.



Mình lùng sục một bài nhạc, The sound of silence, bài này nghe trong phim Watchmen, và tự nhiên mình bị một tiếng sét cháy bỏng với bài hát này. Hâm mộ ? Không. Hợp tâm trạng ? Không. Giai điệu hay ? Tàm tạm. Đơn giản là mình nghe bài hát ấy lần đầu tiên, nó được đặt trong bối cảnh của một đám tang, đám tang Comedian ^^ Lúc đó da gà da vịt mình nổi lên hết trơn, lòng cứ thắc mắc ko biết bài gì. Mình ngồi lẩm nhẩm cho thuộc 1 số đoạn mà mình có thể nghe được, để về search lại google, lòng thầm mong đừng bị vuột mất một bài hát như mọi bài hát khác nữa.



Có nhiều bài, như một bài nhạc dance nào đó mình nghe ở Soho trong một buổi chiều chẳng hạn, dù laptop kế bên và nhạc thì đang chảy, nhưng mình không sao search được cái bài quỷ quái đó ở muôn trùng google này, mình cảm thấy bất lực, và có cảm giác như đã và đang vuột mất một cơ hội làm bạn ra khỏi tầm tay. Đến hôm nay thì đơn giản là mình đã quên nó.



Mình search bài này, với 2 cụm từ “I ‘ve come to talk” và “people ‘s talking”, ra ngay “The sound of silence”, cho tới lúc mình nhìn thấy cái tựa này thì mình biết mình đã không lầm, “The sound of silence”, một bài hát rất gợi hình và cũng nhiều ẩn ức, phải không ? Mình nghe nó từ 2h30 cho đến 3h30, đầy đủ mọi thể loại từ hát live cho đến phòng thu, từ phiên bản thập niên hồi xửa hồi xưa cho đến phiên bản gần nhất, từ soundtrack trong watchmen cho đến những bài hát do fan làm, trên youtube, trên woim, trên nhaccuatui, từ version piano solo mình chuyển qua violin, nghe xong violin lại chuyển sang guitar, Richard Clayderman, rồi nhạc cụ hòa tấu dân tộc, rồi dàn giao hưởng, rồi giọng thánh ca…v.v.và v.v….Mình đã ngủ thiếp đi trên nền nhạc âm thanh và sự tĩnh lặng đó thêm một chút nữa, thấy lòng bình yên….



Mình lại thức dậy một lần nữa, quyết định tìm…nhạc phổ của bài này để lấy violin ra kéo. Mình thường hay có những ảo tưởng….điên rồ như vậy, dù biết chắc là thậm chí còn không đàn nổi được 10 nốt đầu tiên của nó mình vẫn muốn thử. Ngại gì không thử, chỉ cần mình thích và muốn được thõa mãn, dù có thể là thõa mãn trong thất bại…



Nhưng mình có đôi chút thất vọng, vì không tìm được nhạc phổ bài bài này. Chui vào hocnhac.net với chút ít hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, mà cũng không có, lại lang thang, lại tìm tòi, lại….bắt gặp.



Là đoạn aria của Queen of the night trong vở nhạc kịch The Magic Flute của Mozart. Dĩ nhiên, đoạn aria này mình đã nghe 1 vài lần, nhưng không có đủ thời gian dành nhiều cảm xúc cho nó. Nay nghe lại, bắt đầu từ video clip của một cô bé là mod box Thanh Nhạc trong hocnhac.net, giọng cũng khá khỏe, không vang, nhưng khẩu hình tốt. Nhưng trên hết là cô hát bằng niềm đam mê. Người ta có thể hát nhép nhạc pop, hát jazz một cách hờ hững, hát rock một cách gằn giọng có chủ tâm, nhưng thật khó để hát opera mà không truyền cho nó một chút lửa đam mê của mình. Queen of The Night là đoạn aria mình thích nhất trong Cây Sáo Thần, và cũng là đoạn mình mê nhất trong tất cả các vở nhạc kịch.



Lại từ cái video clip ấy, mình xem và tìm tòi tất cả mọi thứ liên quan về đoạn aria này. Mình bắt gặp một vài phân đoạn trong 1 vài vở đã diễn ở khắp nơi trên thế giới. Đủ thứ tiếng, tiếng Anh, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, nhưng hay nhất vẫn là tiếng Đức. Nữ Hoàng Bóng Tối xuất hiện ở mọi hình thù, khi là một người phụ nữ trung niên to béo, khi thì một cô gái trẻ (cũng to béo), lúc là một fan hâm mộ ngồi trong xe hơi vừa lái vừa hát. Rồi thì những câu bé 8 tuổi, 9 tuổi, giọng opera vẫn cao vút và vẫn nhiều đam mê như thường. Cả những video clip các bà mẹ tập cho đứa con 6 tuổi hát aria này, cả một con két bắt chước được đoạn hố hồ hô của aria này, cả những cụ già, và cả những người mà ta không bao giờ có thể tưởng tượng rằng họ có liên quan đến opera.



Đấy gọi là đam mê, phai không nhỉ ? À không, cứ gọi là giải trí đi cũng được. Đằng nào thì nó cũng có 1 giá trị duy nhất là giúp cho tinh thần chúng ta phấn chấn hơn thôi ^^ Kiểu như sau khi hát xong 1 đoạn opera, hẳn là bạn sẽ thấy ăn cơm ngon hơn, và còn ngon hơn nữa nếu video clip mình up lên có 1 vài comment khen nức nở, hoặc góp ý chân thành một vài câu. Ừ, thực ra tất cả mọi khái niệm về hạnh phúc đều từ tương tác mà có, đều từ sự va chạm cuộc sống và những ý kiến mà thành. Mình không tin la có 1 ai đó sống ẩn dật, mấy chục năm không gặp ai mà cũng có thể hạnh phúc được. Họ chỉ đơn giản là bình yên, thanh tịnh, nhưng hạnh phúc thì tuyệt đối không một chút nào. Vì sự tĩnh tại chưa bao giờ làm phát tiết Adreanallin, mà chính những cơn tức giận, sự giải thoát, niềm hạnh phúc dâng trào mới nhúng chìm não chúng ta trong một loạt những dung dịch hoocmoon và niềm hứng khởi. Và ta say mê hơn với cuộc đời.



Nghe chán, mình lại đọc sách. Hôm nay thật thanh thản, vì đã control gần như là xong Belly Dance Party vào 2/4 sắp tới, 360themes cũng kha khá xong 1 số việc, các thứ còn lại chưa tới lúc làm. Mình quyết định hôm nay phải thanh lý cho xong những trang còn lại cua Cô Đơn Trên Mạng, cho trọn một ngày yên…



Mình bắt đầu ở đoạn Jakub quen Jenifer, và đơn giản là họ đến với nhau mà Jakub thậm chí còn không thấy yêu và nhớ. Đọc đi, đọc lại, vẫn thấy rằng lão nhà văn này (mình không bao giờ nhớ nổi tên của lão này) là người viết về tình dục xuất sắc nhất mà mình từng thấy. Lão ta viết về những cảnh làm tình, chăn gối, thậm chí trần trụi một cách quá đáng vẫn hiển hiện rõ những niềm đam mê và sự thanh cao tuyệt đối, không một chút gợi dục hay kích thích sự ham muốn, mà đơn giản là ông viết về giường chiếu như một khái niệm hoàn toàn khác, kết hợp với âm nhạc và sự phóng tác về kiến thức gây nên một sự hoàn hảo vô lý ở những phân cảnh đó. Cô đơn trên mạng đáng lẽ ra nên được chuyển thành phim, mà đã chuyển thành phim thì đơn giản là người ta nên cắt những đoạn làm tình đi, vì đạo diễn có cao tay cỡ nào cũng không khiến nó “đẹp” được như những trang văn mà tác giả đã viết ra…



Rồi cái đoạn cô tưởng anh bị rớt máy bay, cái đoạn anh và cô ở với nhau, cái đoạn cô quay về và phát hiện mình có thai, cái đoạn cô rời bỏ anh, cái đoạn bạn thân của cô khóc vì những bức thư anh gửi cho cô. Mình chỉ lặng người đi và tiếp tục xuôi theo con chữ, thậm chí đã ngạt thở đến nỗi nằm vật ra giường để lấy lại không khí một tý ít…



Ở những trang cuối cùng của quyển sách, Jakub và cô gặp nhau qua ánh mắt giữa con đường nhiều xe cô, lần cuối cùng. Và khi cô ôm đứa con vào lòng, đặt tên anh cho nó, và gọi lên “Jakub ơi, nhớ quá….”, thì mình xúc động đến nỗi thiếp đi ngay lập tức. Cuối cùng, đó là một giấc ngủ đẹp…



Và giờ thì mình thức dậy, tự nhủ rằng nếu mình viết quyển ấy, mình sẽ cho nó một kết cục khác đi, mặc dù cách đây 2 năm mình cho rằng kết cục này là đúng: Mạng chỉ là ảo. Nhưng giờ thì mình thấy khác, mạng không ảo đâu….

0 Responses