Tuyết Tùng

http://img.news.zing.vn/img/173/t173832.jpg

Pic: Hình như là Trung Cương thì phải ? Nhìn xinh nhể ?

2 bài về “Call boy tuổi teen” cho kênh 14 đã lên tại đây:

http://kenh14.vn/20090320102116577_tm,1cat4/phan-1-call-boy-tuoi-teen-goc-khu...

http://kenh14.vn/20090321014425919_tm,1cat4/phan-2-call-boy-tuoi-teen-hoang-t...

Đọc lại bài này mắc cười quá. Không hài lòng lắm vì phải….bẻ giọng cho hợp với mấy em teen, khá là nhợt nhạt nhưng cũng khá là…thú vị. Vẫn còn giữ một số chi tiết quan trọng + kinh khủng mà mình tìm được trong quá trình thâm nhập nhưng hem muốn đưa lên. Để dành mai mốt xài tiếp, hố hố. Đoạn đầu đọc chán nhở, đoạn cuối đọc hay, mình thích quá, ôi thích quá. Nhưng mình hựn bạn nào cop bài mình về mà không để tên mình. Mình hận.

Mà bài này không khéo lại bị các anh chị em TX và các anh Isee phản hồi cho coi, sợ ghê !

Ai thấy hình mình quạ quen quen thì đừng la lớn.

Nãy đi café với bạn Phát ^^ Thực ra là ko muốn rời khỏi laptop chút nào, nhưng tính từ ngày “chia tay, chia chưn” với bạn Phát chắc cũng đã 2-3 tuần mà mình chưa gặp lại lão, lại đã từ chối vì bận hết 5-6 lần. Bạn này có thói quen rất ư là “đại gia” là đến quán café ngồi xuống rồi mới gọi điện hẹn mình ra. Mk, người ta hẹn em phải đăng ký cả tuần còn chưa có chỗ đấy anh ạ, anh VIP quá mà toàn hẹn kiểu đó đỡ không nổi.

Nhưng lúc nãy cũng đi. Nói thật, dù sao bạn ấy cũng là người đầu tiên mình chạm mặt và sống chung ở đất SG này, tính đến nay cũng gần 4 năm sống chung nhà. Hồi trước ở chung, có khi cả tuần chẳng thấy mặt nhau vì giờ sinh hoạt trái ngược, nhưng thấy bình thường. Giờ ở alone đúng là thoải mái, nhưng thực ra cảm thấy thiếu thiếu là điều dĩ nhiên. Đôi khi người ta không cảm thấy nhớ, nhưng chắc chắn là vẫn thấy thiếu, vì dù gì cũng share tiền nhà ngần ấy năm, giờ thì chả có ai share cùng ?

Tới quán, lão ngồi chơi Chinh Đồ, mk. Mình ngồi đọc sách. Ngồi gần 2 tiếng talk với nhau được đúng 3 câu. Đấy gọi là nhìn mặt nhau cho đỡ….thiếu. Mà thật ra mình sợ lắm, sợ rồi mình cũng quên lão ta như quên ngọn cỏ, cành cây. Có những người bạn lúc còn nồng thắm cứ ngỡ rằng thân thiết lắm, mà thân thiệt, quá thân, quá quen, như Katy và Đăng, 2 đứa bạn mà hồi lên sg mình cứ tự nhủ ngày nào mình cũng sẽ chat với nó, sẽ kể về cuộc sống mới, rồi sẽ háo hức được về quê thăm tụi nó…v.v.v Rồi thì cuộc sống cứ cuốn mình đi mất biệt, một cú phone không phải là không có thời gian để gọi, mà gọi rồi thì không biết nói gì, vì hệ tư tưởng và không gian sống đã cách xa nhau quá đỗi…

Mình sợ rồi mình với lão ấy cũng giống như vậy. Không hẳn là một thứ mà mình đáng phải “hối hận” nhiều quá, nhưng mình sợ phải để một tình bạn dạng ấy tiếp tục lùi vào đáy thời gian, để một ngày nào đó 10,20 năm sau gặp lại nhau phải thốt lên những câu quá đỗi khách sáo, thiếu chân tình, mà quên rằng có lúc tụi mình đã từng…cầm đá ném vỡ đầu nhau. Ừ, thực ra thì ném đá vào đầu nhau còn “âu yếm và ngọt ngào” hơn là tặng cho nhau những lời chào hỏi khách sáo…

Thôi thì, âu cứ là định mệnh.

Mình ngồi đọc Cô đơn trên mạng. Sách cũ xì, nổi rêu lên cả, Nhưng thích đọc, vì quyển này gây cảm hứng cho mình nhiều nhất, đọc xong 1 trang là cứ 1 tràn adrenallin chạy xồng xộc lên não. Tự nhiên có 1 đoạn mình khóc. Đang nhìn trang giấy thì mắt nhòe đi chịu không nổi. Thế là ngửa đầu lên. Hít thở. Và cứ từ đoạn ấy thì cứ đọc được vài dòng mình lại phải ngẩng đầu lên để thở. Mk. Sách gì mà hay thía ? Mà mình khóc vì đoạn nào nhỉ ? Hình như không phải đoạn về Natalia hay Jennifer, mà đoạn Jacek nói về Jakub đã giúp mình chữa bệnh cho đứa con gái Annia thế nào. Hóa ra đó mới chính là tình bạn đây, không một chút phiền muộn hay chần chừ, đơn giản là Jakub đã giúp, và hết lòng. Và mình khóc…

Ơ, mình nhạy cảm khủng khiếp. Khủng khiếp. Càng ngày mình càng ủy mị như một đứa trẻ ? Nhưng mình thích vậy, chẳng vì lý do gì hết. Đơn giản là mình cảm thấy thoải mái khi mình làm điều đó, tức là khóc. Mình khinh những ai coi việc khóc là yếu đuối, mà đừng quên, đừng tưởng khóc là buồn, mà buồn nhất chính là buồn mà không thể khóc, phải hem ?

Ừ, vậy thì khóc đi. Nhưng đừng nức nở quá. Và nước mắt cũng quý lắm, nên in ít thôi. Hử ?

Chẳng biết đặt tên cho cái entry này là gì bây giờ ?

0 Responses