Tuyết Tùng
Mất nết quá !



http://www.gamedozer.com/game/wp-content/uploads/2008/05/uninvited3.jpg



Chưa bao giờ mình thấy….hận Sài gòn như lúc này. Cả tuần nằm phè ở nhà, hết lạy lục, van xin kết hợp với đầy đủ các thể loại khấn vái, lập đàn cầu nguyện, chửi bới, xách mé, trời vẫn cứ nóng hầm hập hầm hập. Trên đời này mình ko sợ gì bằng sợ nóng, nóng chảy mồ hôi, bả cả người, người mình càng ngày càng tong teo đi đến nỗi chỉ còn da bọc xương ? Vậy mà chiều nay, vừa bước chân ra đường, định bụng chở em Nấm đi thả diều thì …mưa. Mẹ kiếp, mưa thật. Mưa như sấm chớp, mưa giật giã, mưa vật vã, hai đứa cắm cúi phi được đến Tôn Đức Thắng thì tấp xe vào trạm xe buýt đứng chờ. Ta nói, cái trạm xe buýt cũng đâu có nhỏ, mà mưa gió bão táp đến nỗi đứng kiểu nào cũng ướt, đồ hai đứa cứ thẩm thấu cái lạnh từ từ, nhìn ra xa xa thấy gió xoay vần từng cục từng cục nước mà lòng mình thì sôi nổi thù hận. Tại seo, tại seo, tại seoooooooooooooooooooo…..



Đi tong cả buổi chiểu thả diều.



Thật ra hôm nay cũng định….ở nhà tiếp, nhưng túi thì cạn sạch tiền chưa biết xoay cách nào thì bỗng nhớ mình còn vài bài chưa thèm lãnh nhuận bút ^^ Nên vác xác ra đường lụm tiền xài chơi, hố hố, thật là ko gì sung sướng bằng việc đang khát máu mà nhớ ra mình còn chai máu dưới…gậm giường. Lôi ra uống ngay, sướng thật ^^. Hai đứa đứng ở trạm xe bút nghĩ mãi ko biết nên làm gì, Sg chả có chỗ nào cho 2 đứa đi, vào quán café thì thật là nhảm vì lúc nãy lỡ mua ly café vỉa hè và 1 chai trà xanh rồi. tiến thoái lưỡng nan thật. Vậy thì còn 1 chỗ để đi thoai: coi phin. Hehe



Uninvited – Dĩ nhiên, vì còn mỗi phim này ngoài rạp là mình chưa coi. Cá nhân mình chờ đợi ở phim này hơi bị nhiều, phần vì cảm thấy thất vọng với Unborn có 1 cái poster đẹp nong nanh như thế mà xem xong trailer chỉ muốn thét lên “nhảm như cái thảm” thôi, cũng may là ình ko vác xác đi coi phim ấy, ko lại bị mỏi cổ 1 buổi ma ko được ích gì. Uninvited được khoe là cùng đạo diễn với phim ma gì đó nổi tiếng quên bà nó rồi, nhưng có 1 sự thiệt là cuộc đời mình đã coi không biết bao nhiêu phim mà từ Hồng kong6 chợ lớn, cô rê an, Nhựt bủn, Mẽ Pháp Anh Ý Nga tây Ban Nha Cuba Canada Panama gì gì đó địa loại vậy, vẫn chưa thấy có 1 phim ma nào làm mình hít hà hít hà khen hay hết. Hic hic.



Tui nói phim ma ở đây là phim….ma nha. Chứ hông phải phim người giả ma. Mấy phim đại loại như cắt rồi cưa hay gì đó lại còn chán nữa, toàn máu me kinh vãi đạn. Nhớ ngày xưa có coi cái phin gì mà có ông kia cầm nguyên cái búa đập thịt đập dzô đầu thằng kia cái con mắt nó lòi ra ngoài, óc bay sang bên phải sọ dừa nằm im lìm bên trái, máu chảy óc ách nhìn gớm chết được, chả có tý art nào cả. Gớm chứ ko hay gì hết, và mình thì vẫn đang trên đường tìm kiếm 1 phim ma “hay đúng nghĩa”, hay tức là phải “hù được người xem” sợ và ám ảnh, tức là coi xong nửa đêm thức dậy sẽ ko dám đi tè và nếu có đi thì cứ 3 giây lại ngoái đầu sau 1 cái, đại loại vậy.



Uninvited cũng hok ngoại lệ, nhưng phim nói chung là khá ổn về mặt quay phim, diễn xuất, logic này nọ, có anh kia đẹp chai quá chòi mà mới xuất hiện vài scene xong chết nhăn răng xương lòi chĩa chĩa ra ngoài gớm chết. Mà cái tên của nó sao hok có ăn nhập gì với nội dung hết, hay tại mình ngu quá hem hiểu ta L



Phim này rất lá lý thú nha các bạn, ko phải là loại phim ma sẽ hù bạn…té đái trong quần (sory bà kon), vì nó cũng chỉ cho mấy con ma lòi ra khi có đầy đủ nhạc + tình thế, và chỉ đợi lúc khán giả chuẩn bị đón nhận mà roài thì nó mới lòi ra ngoài thôi. Nhưng coi phin này xong sẽ bị…đơ ngay lhuc1 cuối vì quả là nó có một kết cục khá là “hết hồn” (theo đúng nghĩa đen và nghãi póng của chữ này), một cái kết khá là khó bắt bài, nên có thể nói đây chính là điểm sáng cho phim. Vì từ đầu đến cuối nó đi theo 1 đường thẳng khá smooth, tự nhiên tới khúc cuối quẹo cái rột, pó tey lun à ^^



Phin kể về 1 cô bé (khoảng 16 tuổi) vừa được trở về nhà sau 10 tháng phải ở trong trại tâm thần. Cô bị shock sau cái chết của người mẹ đang bệnh nằm trong ngôi nhà bị cháy, cô cứ bị ám ảnh cái cảnh đó miết. Trong thời gian cô bị…điên, ở nhà cha cô cũng kịp thời hốt bà y tá từng chăm sóc mẹ cô, bà này nhìn mặt rất gian manh, cô hem thích nhưng đếch làm gì được bả. Sau vài ngày tiếp xúc và trò chuyện lại với người chị, và 1 vài câu nói với anh bạn trai cũ, cô dần dần phát hiện ra 1 sự thiệt tối om đằng sau mụ đàn bà có khuôn mặt gian manh đó, cô làm mọi cách để chứng minh cho cha cô biết ả ta là 1 con mụ sát nhân đội lốt nhưng cha cô ko tin & có ý định đưa cô trở về trại tâm thần. Nhờ với sự giúp đỡ của người chị, cuối cùng cô cũng gần như sắp thành công trong kế hoạch này, nhưng mọi chuyện bỗng dưng thay đổi….



Nội dung nó đại loại là dzị, tui hem kể nữa vì phin ma mà kể hết chắc bà kon chọi bể đầu. Phim này là 1 phim đáng xem. Mà cái nội dung của nó hok có ăn rơ gì với mấy thứ in trên brochue của nó đặt tại quầy vé gì hết á, tui lụm 1 tờ coi thử thấy nó giới thiệu tào lao xí đế nhảm nhí ba trợn gì ko hà, ko biết thằng nào nhập phim này về mà dịch thuật cùi bắp dữ bây, gặp tao tao sa thải lun cho rãnh việc đỡ tốn tiền lương cho 1 thằng ngu trong thời khủng hoảng này.



Mà nói chung, hôm nay cũng quả là 1 ngày ko đẹp đẽ gì cho lắm. 2 đứa vào rạp với tình trạng người thì đã thấm nước mưa, rạp lại vắng nên bao nhiêu công suất của máy lạnh cứ thi nhau bủa vây lấy mình, răng đánh bò cạp cọc cạch cọc cạch y như hát bè cho con ma trong phim. Ngay phía trên mình có 1 anh trai đi với 1 chị mặt béo rất chi là hào hiệp, anh này có thói quen đọc phụ đề cho trailer, và diễn giải phụ đề trong phim cho chị kế bên nghe. Ví du như trong phim hiện ra cái trailer “Tự thú của tín đồ shopping”, là anh ấy bắt đầu phun ra 1 tràn về tiểu sử, nội dung, điểm yếu, điểm mạnh, số đo ba vòng, lý lịch trích chéo, quan hệ cha mẹ v.v thiếu điều chỉ muốn nhảy xổ lên màn ảnh đóng phin ấy lun thôi. Còn vào phim, lúc cái logo Dreamworks hiện ra thì anh ấy sẽ bảo “Ồ, phin này do DW làm à. Em à, em biết DW là gì ko, Dw là blah blah blah, DW đã làm blah blah blah, Dw sắp làm blah blah blah…..”, sau cái logo đó sẽ là cái logo khác, sau logo khác là phim, và anh ấy cứ vô tư, thoải mái phát huy tinh thần phô diễn kiến thức với cái chị mặt béo kế bên.



Mình mà là cái chị ấy, mình sẽ 1 tay dép lào một tay súng aka vừa phang vừa bắn vào mặt anh ý, để chừa cái thói khoe mẽ đi. Mình thà quen biết với 1 thằng khoe tiền còn hơn là 1 đứa hay khoe kiến thức ko đúng chỗ nha, lúc ngồi tám vỉa hè thí muốn nói gì cũng được còn coi phim thì nói chung là phải biết câm 1 chút cho thiên hạ nhờ. Mình thật là phục cái chị mặt béo kế bên anh ấy. Và ngay lập tức, mình chuyển chỗ ngồi cách đó 2 ghế để khỏi phải nghe cái giọng nói ếch con của anh ấy chỉ đạo diễn xuất cho các diễn viên, mk…..



Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ngay phía sau lại là một lũ chuyên rền rú trước khi mà xuất hiện. Tức là người ta chỉ mới đờn lẳng tẳng và máy quay sắp zoom vào cái chỗ con mà sẽ thòi ra là tụi nó bắt đầu thét lên rồi, tới lúc con ma nhào ra thì nói chung là hứng của mình đã tụt tới đầu gối, phá hoại ghê vậy à. Đã vậy còn chơi cái trò đọc trước phụ đề nha. Ví dụ như trong phin có cảnh nhân vật chính ngủ thức dậy nằm mơ thấy bà mẹ, thì bọn nó ở đằng sau đã bắt đầu lồng tiếng:”Mom”, “mom”, “nói mom đi”, và khi nhân vật chinh kiu lên “mom” thiệt thì đơn giản là tụi nó vỗ đùi nhau cái chách và cười lên rinh rích, mình chỉ mún quay lại chửi 1 phát “pà mẹ mày về nhà kiu mẹ mày đi”. Thật là 1 lũ quái đản mà ?



Hay tại dạo này mình mệt mỏi, nên đâm ra bẳn tính hẳn ?



Lúc ngồi chờ phim chiếu, rạp có chiếu cái video clip Survivor cua Destiny Child. Đây là video clip nhạc nước ngoài đuầ tiên mà mình xem, lúc đó khoảng lớp 7,8 gì đó. Suy chò cùng thì mình là đứa biết nghe nhạc Tiếng Anh chậm nhứt lớp vì trong lớp đứa nào cũng nghe mòn tai cả rồi, mình thì chỉ mới biết nghe và bài đầu tiên mình nghe và xem là bài đó. Mê hẳn. Mê đắm đuối. Thậm chi đến bây giờ khi xem lại đến đoạn 3 cô vừa chạy theo máy bay trực thăng vừa hát thì mình lại rơm rớm nước mắt, chả hiểu vì sao. Nhưng mình là vậy. Mình thích Destiny Child lắm, đặt tên quá hay.



^^ Bùn ngủ quá, đi ngủ hoy !