Tuyết Tùng

Cánh gà.

http://www.drewflaherty.com/images/famousLips2.jpg

Hồi nhỏ rất khoái được nổi tiếng. Nổi tiếng thực sự với nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tới giờ vẫn còn ôm mộng đó.

Mình là đứa nhiều tham vọng, chất đống, chất chồng. Nhưng tham vọng cũng có nhiều kiểu: có người show ra, tìm đồng minh và sự giúp đỡ, có người tìm tòi, mày mò tự làm một mình, có người sống thanh thản, bình yên, rồi tự nhiên tham vọng thành hiện thực. Mình chẳng biết mình kiểu gì nữa, nhưng sự thực là thấy những tham vọng cứ ngày một rơi rụng dần, mỗi năm trôi qua lại bớt đi một ít. Có cái biến mất vì đã đạt được, có cái cũng… biến mất nhưng là vì thấy khó quá không với tới nổi, nhiều khi nhìn lại, tự nhủ lòng thôi đừng tham những thứ không thuộc về mình. Kiểu như con nhà nghèo, dù có chút tiền giắt túi cũng đừng nên mua hàng hiệu, nhất là để lấy le thì càng không nên, trừ khi đam mê thực sự.

Nhưng mình nghĩ, dù mọi tham vọng có rơi rụng bao nhiêu, nhưng ước mơ có vỡ như bong bóng bao nhiêu, thì mình vẫn giữ lại một niềm tham vọng nhỏ bé và hoang tưởng đó: nổi tiếng.

Nổi tiếng chứ không phải giàu. Ai hiểu mình sẽ biết mình “hám danh” nhiều hơn "hám lợi", đôi khi sẵn sàng bỏ công sức ra làm miễn phí chỉ để đạt được một niềm tự hào, một danh hiệu, hay một lời khen nào đó. Haizzz, thiệt là thanh cao quá sức, bởi vậy ngheo vẫn hoàn nghèo…

Hồi đó hay đùa với thằng bạn thân, số tao sinh ra để đứng trong cánh gà. Cánh gà, nghiệt ngã thay chỗ mình thích không phải ở đó, mà sân khấu mới đúng. Sân khấu đối với tui gần như là một thứ hào quang của sự sống, ở đó, khi ở đó, ta là trung tâm của mặt trời. Và dù có nổi tiếng hay không, giàu có hay không, bạn vẫn có thể cảm nhận được nó một cách rất chân thật, hiện hữu, sống động. Dù nó cũng sẽ tan biến ngay, khi bạn trở lại vào cánh gà, nhưng kệ, có còn hơn không.

Nhưng đời không như là mơ, thỉnh thoảng, đời còn… đẹp hơn mơ, nhưng đó là với một trường hợp khác, không phải của tui. Tui không đủ lì lợm và gan góc để đứng chỗ đó, mà trái lại, số phận đẩy đưa tui đứng trong cánh gà nhiều hơn, cánh gà của mọi thứ: một event, một khách sạn, một nhà hàng, một buổi offline, một buổi ca nhạc, một chương trình hội thảo, một blah blah blah gì đó… Tui đã sống và làm việc ở những “cánh gà” đó không biết là bao lâu trong hành trình của cuộc đời mình. Thỉnh thoảng tui cũng muốn thay đổi, nhích tới một chút để vượt qua khỏi cánh gà và bước ra sân khấu, nhưng tui đã không làm, tui chọn ở lại, giấu mình sau những bức màn nhung để nhìn ngắm thế giới. Không phải bởi thiếu tự tin, mà vì là thiếu… nhiều thứ lắm.

Nhiều người hay nhầm lẫn giữa sở thíchsở trường. Và đó là nguyên nhân của rất nhiều thất bại trong tuổi trẻ. Thì kệ, có sao? Tuổi trẻ thì có quyền sai lầm, dĩ nhiên, sai lầm rồi thì phải trả giá chứ không được trốn chạy. Trả cho nhớ, và trả để hiểu ra được đâu là “chân giá trị” đích thực của cuộc đời mình, và đâu là “miền ứng dụng” cho những sở trường mà mình có. Mọi chân lý trên đời này đều trở thành vô nghĩa nếu không có một hệ quy chiếu, một miền xác định của riêng nó. Đem chân lý của miền ứng dụng này gắn vào miền ứng dụng khác, cũng như đem bản thân mình gắn với những thứ trái tuyến phi định mệnh. Chẳng đâu vào đâu. Và mọi sự khập khiễng đều dẫn đến gãy đổ.


Vậy là tui hài lòng với những cái “cánh gà” thân yêu đó. Hầu như rất hiếm có một công việc nào vừa đòi hỏi lao động trí óc vừa đòi hỏi lao động chân tay một cách mãnh liệt như nghề làm event. Làm event, là sản sinh ra những thứ có khả năng làm người khác khóc cười, say mê, giận dữ, hạnh phúc, điên cuồng. Làm event, là sống trong những thế giới không thuộc về mình, mà là của mình, của mình thực sự. Làm event, là phải cố gắng đến 100%, chứ 99% thôi thì chưa đủ (dĩ nhiên, nếu bạn biết, một số công việc chỉ đòi hỏi cố gắng khoảng 70% là ngon ăn rồi, còn 30% còn lại dành để ăn chơi thác loạn)

Bữa nay tui nghĩ về những cái này, không phải vì… cao hứng, cũng không phải vì một buổi chiều mưa thứ 7 trễ nải, ướt át và lạnh buốt làm tui đổi tính, cũng không hẳn vì cái Hội thảo đã làm lúc sáng (làm osin chạy vặt thôi), mà vì tối qua lúc tình cờ lướt ngang “cánh gà” của một nhà hàng và một buổi tiệc cưới, lòng tui lại sống dậy biết bao nhiêu là kỷ niệm với những thứ từng làm mình nức nở, hạnh phúc và mệt mỏi. Lại thấy ở đó cả một sự sống trào dâng, một luồng hào quang mạnh mẽ và chói lóa đến nỗi át đi cả những bóng đèn sân khấu Ở đó, ngoài kia, bọn người nhảy múa và diêm dúa lòng tràn ngập niềm kiêu hãnh và hạnh phúc, còn chúng ta ở đây điều khiển họ, như điều khiển những con rối của chính bản thân mình.


Một kiểu so sánh hơi… quá đà chăng? Chắc không? Ai mà biết được mỗi người nghĩ gì sau một buổi tiệc khép lại. là một khách mời, bạn sẽ dễ dàng quên đi một chương trình ngay sau khi nó kết thúc, còn là một người làm event, dù là một osin (như tui thôi) cũng cảm thấy hạnh phúc và gắn bó với đứa con tinh thần ấy đến suốt cuộc đời, và cái đó ta gọi là đam mê.


Bởi mới nói, nhiều khi con đường mà bạn muốn đi trong cuộc sống lại không phải là con đường mà bạn phải chọn. Tui không biết là mình đã đi đúng chăng, hay lại đang lạc đường rồi? Đã hoang mang mà các chú, các bác ở Hội Thảo sáng nay lại làm ta càng hoang mang hơn nữa. Haizzz, đời thật chẳng biết đâu mà mò.


Tuyết Tùng

Haizz, thiệt là phức tạp…

http://www.comm.toronto.edu/~frank/guide/figs/fig1.gif

Cuộc sống vốn phức tạp (đứa nào cãi đi oánh bỏ mẹ), nên thực ra nếu muốn sống hạnh phúc thì cứ sống đơn giản thôi: nghĩ đơn giản, làm đơn giản, yêu…đơn giản, được 3 thứ đó rùi thì thanh bình lắm. Nhưng sau này tui mới nhận ra, hóa ra cuộc sống thanh bình quá cũng hông ổn, nó chỉ hợp với mấy ông già, không phải tui, bị tui còn teen mà, cũng “cả thèm chóng chán một chút” (với một vài thứ liên quan đến vật chất, không phải thể loại tinh thần nha), cũng “dại khờ bồng bột một chút (với vài thứ liên quan đến tiền bạc), cũng ngây ngô ngu ngốc một chút (trong đối nhân xử thế), nhưng thế mới là tui. Nên nhiều lúc đời nhạt quá nhạt không chịu nổi, muốn thò tay bốc nắm… muối vẩy lên đời mình ghia, cho bớt nhạt, hé hé…

http://www.wildaboutmovies.com/images_7/ItsComplicatedPoster.jpg

Coi It’s complicated trong một chiều mùa hè buốt giá (sến ghê bây), ta nói, tâm trạng đang yên lành coi phim này xong lòng rối bời luôn, âu đây cũng là một thành công của phim, làm cho người ta phải sống theo nó, hồi hộp vì nó, suy nghĩ về nó.

Phim này có Meryl Streep già cỗi mà xinh đợp của lòng tui đóng, vẫn là một hình tượng hiền lành, dung dị mà biến hóa đến xuất quỷ nhập thân mà tui biết. Meryl Streep đóng phim này ra chất ghê, mặc dù tui đã dè dặt hơn với những phim bà đóng từ sau khi thất vong với Julia & Julie (cũng như tui đã dè dặt hơn với phim của Ashton Kutcher đóng từ sau Killers nhảm ói), nhưng phải công nhận là phim này hay, mặc dù bị bàn ra tán vào và bị chê rất nhiều, điểm trên IMDB cũng thấp tè (cũng không thấp lắm, khoảng 6,7 gì đó), nhưng đây là kiểu phim coi xong mà đọng lại mãi mãi mãi, muốn xóa đi cũng không được, rồi những hình ảnh về nó sẽ vướng mắc ở đâu đó trong lòng bạn từ lúc coi xong tới cuối đời, thỉnh thoảng lại nghĩ về nó như một triết lý sống còn của tình yêu.

http://www.pinkladybug.com/wp-content/uploads/2010/01/Its-Complicated-001.jpg

Tình yêu thiệt phức tạp.

Bắt đầu từ đoạn này có Spoiler nha :d. Phim kể về một góa phụ trên 50 tuổi là Jane, 3 con, thành đạt, luôn cảm thấy cuộc sống thật thanh bình với những điều mình có được. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, sâu thẳm trong tâm hồn Jane là một sự cô đơn cùng cực, là nỗi sợ hãi khi nhìn về căn nhà rộng rãi nhưng trống hoác, con cái đứa thì đi học, đứa thì ra riêng hết, nhiều lúc ra đường nhìn vợ chồng người ta (cả già lẫn trẻ) sánh đôi nhau mà tủi thân. Nhưng suy cho cùng, tủi thân cũng chỉ là những khoảnh khắc, sẽ không thể nào làm nên một kỳ tích gì hết nếu không có những… nút thắt.

http://media.avclub.com/images/media/movie/10708/Its-Complicated_jpg_595x325_crop_upscale_q85.jpg

Trong ngày dự lễ tốt nghiệp của con trai mình, Jane đã tình cờ bị đẩy đưa vào một cuộc…mây mưa cùng chồng cũ: Jake, đã có vợ mới trẻ đẹp và bốc lửa với 1 đứa con riêng 5 tuổi, mập ú, béo phì (cái này tui nói chứ trong phim ko nhắc gì tới dzụ béo ú của ổng hết), cũng thành đạt nhưng không hạnh phúc trong cuộc sống. Jane, sau 10 năm ly dị chồng, lại lên giường cùng chồng cũ và dính líu vào một cuộc….truy đuổi tận cùng của anh chồng cũ này. Anh này như người chết vớ được áo phao, ráo riết bám đuổi và đòi… yêu lại mặc dù cả hai đã vào tuổi lục tuần, Jane cảm thấy tội lỗi và khó xử, nhưng càng tránh né thì càng… thèm, mà càng thèm thì càng yếu ớt trong những chống cự trước sự “đòi xin” của người chồng cũ kia. Và những bi kịch xảy ra.

Jane đến gặp bác sỹ tâm lý, hỏi coi có nên tiếp tục không. Tui khoái đoạn này, nói chung đoạn nào có bác sỹ tâm lý xuất hiện là tui khoái, Jane hỏi lung tung nhưng cốt để nhận được 1 lời khuyên là có thể tiếp tục không? Liệu điều này có gây đau đớn gì không? Hay Jane tốt nhất là nên dừng lại và đừng bao giờ mơ tưởng về một cuộc tình đã tắt 10 năm lại có thể bùng lên nữa. Bác sỹ tâm lý bảo: Let’s go, it cant’t hurt. Và Jane lao vào cuộc chơi…

http://images.starpulse.com/Photos/Previews/ItsComplicated-121809-0046.jpg

Nhưng Jane quên mất, Jake đã có vợ, nên người thiệt thòi giờ đây là Jane. Và Jane cũng quên mất giờ đây với cuộc đảo ngược vai vế như vậy, Jane lại là kẻ thứ 3 và là người phá hỏng cuộc hôn nhân của người khác như cái cách trước đây mà cô vợ hiện nay của Jake đã làm với cuộc tình của họ khi xưa. Liệu đó có phải là một sự trả thù? Liệu ai sẽ là người cay đắng trước ai trong cuộc tình tay ba không đoạn kết này? Liệu Jane đang tin tưởng vào bản thân mình, yêu trở lại, hay đó chỉ là cảm xúc nhất thời trước một hình bóng quen mà mình từng yêu mến. Jane không biết và Jane bế tắc.

Jake, chồng của Jane, là một mẫu đàn ông điển hình của sự ích kỷ và tham lam. Đàn ông thường là vậy, chỉ nghĩ cho mình, hay giả vờ khóc lóc tội nghiệp bản thân này nọ nhưng thực sự lúc nào cũng cười đắc ý vì chiếm đoạt được người khác. Jake trở lại với Jane chỉ bằng một đêm ân ái, và lại liên tục xuất hiện trước cửa nhà Jane đòi… yêu, rồi gọi đó là yêu, rồi đòi quay trở lại với người phụ nữ mà mình từng dứt bỏ để ra đi cách đó mười năm. Liệu có ích kỷ quá không? Coi phim này tui rất ghét cha Jake này nha, rất muốn dùng dao phay chặt khúc thằng chả cho rồi, mặc dù tui cũng từng là loại người “đểu giả” như vậy, nhưng giờ tui hết rùi, ngoan lúm ^^

http://hollywoodprophets.com/wp-content/uploads/HLIC/c62776954c0fafa064230d6d7e2225b4.jpg

Thoát ra khỏi bộ phim một chút, tui đang tự hỏi liệu một cặp chia tay… 10 năm thì có thể nào yêu lại được không? Chắc là không, tui đoán vậy, dù tình cảm có phát sinh thì đó chỉ là giống tình cảm gi gỉ gì gi đó chứ không thể là tình yêu được. Tui là người cực đoan trong tinh yêu lắm nên tui nghĩ chỉ có yêu 100% mới là yêu, chứ yêu 99% chắc cũng chưa gọi là yêu, làm gì có thể loại tình yêu nào mà yêu người này nhưng lại sống với người yêu, yêu nhưng chỉ yêu sau khi đã lên giường ân ái, yêu nhưng chỉ yêu vì cuộc sống mình khổ hạnh quá với cuộc tình cũ, yêu nhưng chỉ yêu khi mọi chuyện đã quá muộn màng…

Có lẽ tui chưa đủ tuổi, chưa đủ tầm, và chưa đủ kinh nghiệm để phán xét về cái sự “complicated” của cuộc tình trong phim này, nhưng coi xong thấy thương Jane (Meryl Streep đóng) bao nhiêu thì thấy ghét thằng cha kia bấy nhiêu.

Vậy cuối cùng, tui kết luận là nếu 1 người yêu cũ đã chia tay cách đây rất lâu quay trở lại đòi… yêu bạn trở lại, trong khi bạn thì đang cô đơn cùng cực và đang cần một bờ vai để dựa vào, thì có nên yêu không? Câu trả lời là không, hehe, đứa nào dại thì cứ xông vào.

http://gosublogger.com/wp-content/uploads/2009/02/meryl-streep.jpg

Phim có kết thúc nhẹ nhàng nhưng…lửng lơ, không đi về đâu hết, mọi thứ trở về trật tự cũ. Nói cũ vậy chứ thực ra không cũ đâu, vi có những vết thương đã hằn sâu mãi mãi.

Meryl diễn phim này quá đỉnh, không còn từ nào để diễn tả nữa. Còn lại thì bình thường, cảnh sắc bình thường, âm nhạc bình thường, cốt truyện thì như tui đã nói rùi đó: bình thường nhưng lay động và đầy ám ảnh, mà chắc có lẽ một phần do tài năng của Meryl.

Meryl là 1 trong 4 diễn viên mà tui thích nhất, 3 người còn lại là Angie (sao cô này ai cũng khoái vậy trời) sắp có Salt chuẩn bị chiếu rạp nè, nghe đồn ai cũng đang đợi coi, một người khác là Sandra Bullock, Sandra năm nay ko đóng phim nào hết, người cuối cùng là Anne Hathaway, cô này cũng xuất quỷ nhập thần lắm :d

Nói chung là phim năm nay đã ra và đang ra còn nhiều phin tui chưa coi quá, mà cạn cả máu cạn cả time rùi hem biết làm sao nuốt cho hết đây?

Tuyết Tùng

Khoảng rỗng...



Có vẻ như ta đang mệt mỏi, vì cái gì không biết?

Ta hay nói, cuộc sống là vô thường, nên chớ có phiền não, mọi sân si tham lam thù hận ở đời chỉ là hư vô. Tham vọng cũng vậy, âu cũng chỉ là giấc mơ về những thứ không thuộc về mình. Có đó rồi mất đó, sở hữu mà chi

Muốn làm thơ lại ghê, mà không được, ký ức rỗng rạc rùi, ai đã xóa trắng nó? Mới cách đây vài năm mỗi lần thấy mưa giăng ngoài cửa sổ lại xúc động dâng trào, mắt long lanh, tay rưng rưng gõ phím…”ướt nhẹ một chiều mưa, phím dương cầm lặng…”, giờ thấy mưa lạnh buốt và nhạt nhẽo, chẳng có chút ký ức gì về nó ráo trọi.

Cuộc sống mệt mỏi, bận rộn, quái… thai đang đẩy ta đi chăng? Chẳng có đủ một khoảng lặng để nghe mưa và nghĩ về những sự hiền hòa của nó. Mà hiền hòa nỗi gì, chiều nay vừa cho ta ướt một trận chèm nhẹp, người rinh rích, ướt mất cái quần cuối cùng trong khi đồ thì chưa giặt xong, mai chắc mặc tà lỏn đi làm. Nói chung là cũng chẳng biết đây là bi kịch hay hài kịch…

Giờ thỉnh thoảng lại nhớ, và thèm được trở về là mình của một ngày xưa: nhạy cảm, mong manh, cô độc, hiền lành, chứ như bây giờ thấy thỉnh thoảng thấy mình cũng ác quá, độc lắm, tàn nhẫn ghê, giống như con gì tu thành tinh rồi vậy. Giờ phá làng phá xóm, cũng may, vẫn còn nhiều người khen hiền. Đôi khi lại tự hỏi lòng liệu điều này là thật, hay chỉ là vỏ bọc giả tạo của một đứa thích đánh đố và phán xét tâm lý người khác như mình?

Những bàng hoàng, nghi ngại, lo toan của mấy năm qua đang đẩy ta về một nơi nào đó sâu hoắm, hư vô và tràn ngập bóng tối. Không biết làm sao thoát ra, mà thực ra, cũng chẳng cần thoát ra…

Ta chỉ cần yên tĩnh đôi chút. Chỉ vậy thôi. Không cần gì khác nữa…

P/S: Suýt thì quên mất, còn cần em bên cạnh nữa chứ :d

Labels: 0 comments | | edit post
Tuyết Tùng

14 tuổi và một tấn trò đời

Người ta có thể tin rằng, ở đâu đó trên thế giới này, có những chuyện đau lòng nhưng chúng ta vẫn phải chấp nhận, bởi nó là sự thật. Người ta có thể tin rằng, một ông bố có thể bắt con mình làm nô lệ tình dục suốt hơn hai mươi năm, một thầy giáo mẫu mực có thể gạ tình nữ sinh lấy điểm, một sinh viên hiền lành chất phác lại có thể chặt đầu người và giấu đi mất xác, nhưng trời ơi, ai mà tin được một cô bé 14 tuổi lại là một nữ quái cầm đầu một băng cướp hung tợn và hiếp dâm tàn nhẫn?

Ai mà tin được, khi mà khung luật hình sự của VN cho rằng 14 tuổi chỉ vừa mới chớm bước vào tuổi dậy thì, chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự chứ đừng nói chi là gây ra những hậu quả “đặc biệt” nghiêm trọng trong xã hội thế này. Câu chuyện về cô bé “My Sói” đã làm choáng váng cư dân mạng suốt mấy ngày qua, như một hồi chuông cảnh tỉnh toàn xã hội về những chấn thương nhức nhối đang được hình thành bởi hậu quả của nhiều thứ trong đó có internet: thế giới mạng đầy rẫy cạm bẫy và nguy hiểm.

Khi nghe tin về “My Sói”, nữ quái 14 tuổi cầm đầu băng cướp, hiếp dâm nữ sinh gây ra hàng loạt vụ án nghiêm trọng, nhiều người đã thốt lên: trời ơi, hồi tuổi đó tui còn đi bắn bi, còn biết khóc vì điểm kém, còn run rẩy sợ hãi trước đòn roi của mẹ mỗi lần lỡ dại trốn học đi chơi, vậy mà, ở thời đại ngày nay người ta lại phải chứng kiến cảnh này. Có quá đau lòng không, có quá tàn nhẫn không, có quá khó tin không?

Xin thưa: có và không. Có vì không ai từng thấy, đã thấy hoặc nhìn thấy nó một cách rõ ràng và sắc nét trong xã hội như bây giờ, khi mà mọi sự thật đã phơi bày trên mặt báo. Nhưng không, không vì những thứ ấy đã và đang diễn ra và tồn tại hàng ngày xung quanh chúng ta: trên mạng, trong những phòng chat, ở tiệm internet, trong nhà nghỉ, thậm chí ngoài đường phố, nhưng chúng ta không hề hay biết. Chẳng ai biết, chẳng ai hiểu về giới trẻ ngoài chính họ, những đứa trẻ nghĩ chưa thông, ăn chưa no, lo chưa tới nhưng rất giỏi giấu giếm và là “thiên tài” trong việc phù phép và lấp liếm mọi việc nhờ vào những công cụ internet hữu ích.


Hai kẻ cầm đầu băng cướp và hiếp dâm: My Sói (1996) và người yêu Thăng Long (1992)

Việc tồn tại một bằng “cướp ngày” thế này là một chấn thương xã hội nhức nhối, nhưng cũng là minh chứng cho một sự thờ ơ của người lớn đối với giới trẻ. Chúng ta hằng ngày vẫn cứ lên án, lên án và lên án, nhưng những hô hào khẩu hiệu suôn ấy không thấm tháp và đâu so với những gì mà một cô bé 14 tuổi như My Sói học hỏi được từ cuộc sống và cô trải nghiệm, cả trên mạng và ngoài đời. Nhiều người tự hỏi, chẳng biết từ đâu mà “My Sói” có được bản lĩnh đó, kinh nghiệm đó, sự gai góc tột cùng đó để đưa ra những hành động dã man và nhẫn tâm như vậy? Từ đâu, phải chăng đó là một cách “trả thù đời” cho những gì mà My Sói đã chịu đựng trong quá khứ, phải chăng đó là sự bức bách từ những mệt mỏi với một gia đình thiếu tình thương, vô trách nhiệm, phải chăng đó là hậu quả của những ngày lang thang trên mạng, phải chăng đó là sự từng trải, hay thậm chí, người ta đã nghĩ, liệu My Sói có phải cũng đã từng bị hiếp như thế, bị đánh như thế, bị cướp như thế…

Không ai biết được, và giờ đây, chúng ta lặng người nhìn cô bé 14 tuổi gánh chịu “tấn trò đời” do chính bản thân mình gây ra. Một hậu quả hết sức đau lòng, dù cho My Sói có phải chịu đựng hình phạt gì đi chăng nữa, nhưng ai chắc chắn được rằng những vết thương trong lòng những cô gái đã bị My làm hại rồi sẽ lành lặn, hay liệu ai chắc chắn được rằng cô gái 14 tuổi ấy rồi sẽ lớn khôn, sẽ hiểu chuyện?

Một người bạn của tôi đã nghĩ thế này, 14 tuổi chắc còn hiểu chưa thông, hy vọng nếu được giáo dục, rồi cô bé ấy sẽ lớn, sẽ đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự với bản thân mình, sẽ ý thức và sẽ hối hận. Sự hối hận dù muộn màng đến cỡ nào cũng đáng được trân trọng, bởi những vết thương sẽ luôn luôn được chữa lành bởi những điều đẹp đẽ. Mà trời ơi, liệu ai có thể tưởng tượng một kết cuộc tốt đẹp như vậy sau những gì mình đã chứng kiến?

http://images.yume.vn/wall/20100727/anhsangtim/source/1280205241_untitled.JPG

Blog của "nữ quái" My Sói

Vào blog của “My Sói”, bạn sẽ thấy rất nhiều… tuyết rơi, hoa lá bay bay, rất nhiều những điều hồn nhiên, rất đẹp, rất xì tin, rất… duyên dáng mà không thể nào nghĩ được đó là blog của một nữ quái. Có phải đến bây giờ người ta mới biết Internet chỉ là thế giới ảo, mọi thông tin trên đó đều có thể là giả dối, vậy tại sao có quá nhiều người không biết bảo vệ mình, để cho những hậu quả khủng khiếp như vậy xảy ra?

Trong câu chuyện về My Sói, nổi bật nhất là nạn nhân tên H, cũng một cô gái tầm tuổi đó, nhưng đã được gia đình cho chạy….Attila, cũng lang thang trên mạng, cũng chat chit tìm bạn bè, cũng chơi trò “kẹt nét”, “cứu net” đầy cạm bẫy mà giới trẻ hay lao vào, để rồi lãnh nhận những hậu quả không thể nào lường được. Internet quá nguy hiểm, thế giới mạng thật rộng lớn, nhưng cô bé 14, 15 tuổi chưa biết người kia là ai, chưa biết bất kỳ một thông tin nào về đối phương thì đã mặc sức phó thác bản thân mình cho kẻ lạ: đến một chỗ lạ, gặp những người lạ và làm những chuyện…lạ.

Tương lai của My rồi sẽ về đâu?

Lại phải nhắc lại một lần nữa, những chuyện này có lẽ không hề lạ đối với giới trẻ. Chỉ có người lớn là ngu ngơ quá nên không biết, giới trẻ đang đùa với mạng sống, tương lai của mình trên Internet mà người ta không biết. Nếu không được phát hiện kịp thời, cả một thế hệ tiếp nối rồi đây sẽ ra sao, thành thế nào? Liệu nếu không được phát hiện, cô gái tên H hay vô vàn những nạn nhân khác của My Sói có thể trở thành một My Sói thứ 2, thứ 3, thứ n hay không? Và My Sói sẽ tiếp tục là một nữ quái 14 tuổi nông nổi, khờ dại, hay rồi sẽ từng trải hơn trong từng ngày qua, sưu tập được nhiều chiến tích hơn và rồi trở thành một cái gai nhức nhối mà xã hội không thể gỡ bỏ? Tất cả những câu trả lời ấy thuộc về chúng ta…

Các thế hệ sau ngày càng trở nên xa cách và lạc lõng với giới trẻ, họ coi những điều mà một cô gái 14 tuổi có thể làm được là rất tầm thường nên không quan tâm. Họ mặc sức cho trẻ con vọc phá, làm quen, kết bạn và… chém giết nhau trên Internet. Họ quay sang bàn chuyện kinh tế, chứng khoán, họ cãi nhau về những cái cổng chào, tàu cao tốc, lễ hội ẩm thực… mà họ quên rằng Internet là con dao hai lưỡi: có thể vừa tạo ra nạn nhân, vừa tạo ra tội phạm.

Vậy rốt cuộc, giới trẻ đã được cảnh báo chăng? Thưa không, dân cư mạng chuyền tai nhau những lời rì rầm bàn tán vô thưởng vô phạt, kẻ đòi tử hình người đòi tù chung thân My Sói, một số… may mắn hơn thì thở phào vì mình cũng từng hẹn hò “không tên tuổi” như vậy nhưng không bị lọt lưới của cô nàng nữ quái này, kẻ “bĩu môi” chê: thế này mà nhằm nhò gì, tao còn biết vài vụ ghê rợn hơn thế nữa… Nhưng tất cả, cũng chỉ như nhưng scandal tin nóng, lộ hàng này nọ trên mặt báo, nhanh chóng bị nhấn chìm bởi cơn lũ thông tin, bị đánh dạt bởi những xa hoa phù phiếm khác.

Và khi đó, giới trẻ trở lại với guồng sống trên Internet đầy cạm bẫy của họ. Còn chúng ta, khi đó chúng ta ở đâu?

“Nữ quái” tuổi 15

Trích đoạn tường thuật một vụ cướp - hiếp điển hình của băng My Sói:

Theo lời kể của H., ngày 18-7 cháu nhận được tin nhắn của một đối tượng tên là Hoàng. Với cái miệng dẻo quẹo, Hoàng đã rủ được H. đi chơi mặc dù trước đó hai bên chưa từng quen biết. Chừng nửa giờ sau cuộc điện thoại, Hoàng đến đón. H. vừa ngồi lên xe, Hoàng đã rồ ga chạy thẳng đến chỗ một đám bạn đã chờ sẵn trong đó có Hương (1996). Mới 14 tuổi nhưng Hương nổi tiếng với những trận đánh nhau, được đám giang hồ gọi là My “sói”.

Quá biết sự nguy hiểm của My “sói”, H. biết mình bị lừa nên định nhảy ra khỏi xe của Thắng nhưng một tên khác đã nhanh chân khống chế được H. Theo lệnh của My “sói”, cả nhóm đưa H. về quán Internet ở 108 D8, Nguyên Hồng, Hà Nội. Trên đường đi, H. cố gắng giãy đạp và kêu cứu để thoát thân khiến chiếc xe máy do Thắng điều khiển suýt đâm vào ôtô nhưng bị cả bọn khống chế ngay. Vì vậy, mặc dù vụ bắt cóc diễn ra giữa ban ngày nhưng những người đi đường không phát hiện ra. Tại tiệm Internet, My “sói” đã đánh H. một trận thừa sống thiếu chết rồi cả bọn gồm Hoàng, Đạt,Long, Nam,Đoàn, Thắng, Vinh, gọi xe taxi đi thuê nhà nghỉ. Nửa đêm, cả bọn vào nhà khách thuê hai phòng 302 và 305. Vừa vào đến phòng, My “sói” tiếp tục đánh và bắt H. cởi quần áo ra. H. quỳ xuống van xin nhưng My “sói” vẫn hô: “Làm luật”! Tức thì, Long, Nam, Đạt, Đoàn xông vào đánh H. Đánh xong, Long đưa H. sang phòng 302 bắt tắm rửa và tuyên bố: “Đứa nào chơi thì ở lại đây, đứa nào không chơi thì sang bên kia ngủ”. Thấy Hương, Thắng, Nam, Đoàn bỏ sang phòng 305, Long bắt H. cởi quần áo. H. khóc lóc van xin thì Long quát: “Tao đếm đến ba nếu mày không làm theo thì chết đòn”. Trong lúc H. cởi quần áo, Long dùng điện thoại di động của Thắng quay phim. Đạt, Đoàn, Phong, Hoàng giữ chân tay H. và thay nhau cưỡng hiếp cô bé.

Biết H. có chiếc xe Attila, đang trong lúc hết tiền ăn chơi, Long, My “sói” và cả bọn bàn nhau chiếm đoạt chiếc xe này để bán. Long dọa H., nếu không nói nơi gửi xe thì sẽ tung đoạn phim vừa quay lên mạng. Quá sợ hãi, H. phải khai đang gửi xe ở hồ bơi trong công viên Tuổi trẻ. Cả bọn quay lại quán Internet trên đường Nguyên Hồng và ra hồ bơi lấy chiếc xe. Đạt và Đoàn mang chiếc xe cầm cố lấy 10 triệu đồng. Trước đó My “sói” cũng lấy điện thoại nokia của H. đưa cho Long đem bán được 250 ngàn. Đến tối 21-7-2010, sau ba ngày bị hành hạ, H. mới được My “sói” và đồng bọn cho về.

Tuyết Tùng

Từ cửa sổ lớp học buổi tối của mình nhìn ra thành phố rất đẹp, tầng 5, dãy D tòa nhà KH XH&NV, lấp lánh ánh đèn màu, rực sỡ sắc phù hoa của thành phố. Không hiểu vì sao, hay có một lý do đặc biệt nào đó, mình yêu những tòa nhà cao tầng :d.

http://dddn.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2010/04/01/Phoicanha.jpg

Có thể vì nó…cao, sang, và xa. Phàm thứ gì người ta càng ít với tới được thì càng khao khát và yêu mến nó, cũng giống như tình yêu đơn phương vậy, yêu hoài, yêu miết, yêu cho tới lúc có được thì… hết yêu. Âu đó cũng là bản năng của con người.

Bởi vậy mình vốn… thờ ơ với những gì mà nhiều người đang lên án, ở cái thành phố này, rằng những ngôi nhà cao tầng đang đè lấn mảng xanh của thành phố, phá hoải và hủy diệt những giá trị sống thuộc về quá khứ mà nhiều người yêu mến. Người ta giận dữ, còn mình thì trơ trơ. Cà Phê Givral là một ví dụ, hồi nó bị đập, nhiều người than khóc và nuối tiếc cho một hoài niệm đã cũ, nhiều người xót xa khi nghĩ đến… người Mỹ trầm lặng, thậm chí, nhiều người cũng chẳng có dek gì kỷ niệm với nó (giống mình) cũng giả vờ thương tiếc và khóc hận. Còn mình thì cứ vẩn vơ, kệ chứ, nó có… liên quan gì tới tui đâu, tui khoái nhà cao tầng hơn, dù gì cũng chỉ là một quán café thôi mà :d.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhll2o52mmTfIVsvCQVJbTKOn-xfuwJaA0CXh-fmn2bIKktkADz3JufPM3lDmpkpFmTks-MN8qWHaM6iTc4gYLaLvpD2KvihujOOn9f1zkNZWlmtarGsGLcPVxQWOWPIOQQcZ5iN4v3NXa2/s800/givral.jpg

Rồi cũng ở chỗ đó, góc trên của cà phê Givral bị đập đó, nhà dân người ta treo biểu ngữ phản đối… Vincom, bởi chỗ đó hình như được giải tỏa để xây cái gì đó của Vincom, tui không để ý lắm. Vụ này không tìm hiểu sâu vì không biết liệu người ta bức xúc thật hay đơn thuần là chỉ bởi kích động, hay người ta cũng nhìn cảnh cà phê Givral mà xót xa cho bản thân mình, hay oán hận vì một không gian sống ở Trung tâm thành phố từ bao đời nay bị giải tỏa. Gặp tui, tui cũng ức lắm chớ, nhưng thôi kệ, đời kêu vậy thì biết làm vậy, chứ sao giờ.

Hôm nọ đọc báo, cũng lâu rồi, trong một bài báo mà người ta sợ phải gọi TP HCM là TP mất trí nhớ, vì những giá trị cũ đang dần dần bị mất và thay thế đi bởi những tòa nhà cao tầng. Dĩ nhiên, tui cũng khoái những giá trị cũ, nhưng không biết có phải tui quá nông cạn không, mà tui cũng khoái cả mấy tòa nhà cao tầng. Đã bao lâu rồi, từ hồi còn 4 tuổi tới giờ, mỗi lần nhìn những khối kiến trúc khổng lồ ấy lòng tui vẫn dâng lên một cảm giác khó tả, gai ốc chạy dọc sống lưng, rùng mình.

Người ta phản đối tòa nhà Vincom lấn chiếm… công viên Chi Lăng, vì lối đi vào Vincom xuyên qua CV Chi Lăng và không có ranh giới rõ ràng đâu là đất của Vincom, đâu là đất của Chi Lăng. Tui dek biết CV Chi Lăng là cv nào, nên có một buổi chiều tui đã lọ mọ ra đó coi, tui thấy CV vẫn đẹp, và trong mắt tui, đứng cạnh Vincom nó lại càng đẹp hơn: sáng sủa, hoành tráng, một không gian hiện đại và thoáng mát, khác hẳn với cái vẻ u tối, cũ kỹ và thô ráp đến rợn người của nó ngày xưa. Tui thấy người ta vẫn chơi đùa, vui chơi, các bà mẹ vẫn dắt con ra đó đút cơm ăn, các cụ già vẫn tập thể dục, các đôi tình nhân vẫn ngồi e lệ nắm tay nhau, nói chung, không gian sống và vui chơi ở đó có hơi… nhập nhằng chút nhưng tự do vẫn chẳng bị xâm phạm, chẳng có chú bảo vệ nào cầm roi điện đuổi người dân cả nên chuyện này cũng không nhất thiết phải làm quá lên thế. Miễn là Vincom không lợi dụng nó để làm gì quá đáng thì tui nghĩ mọi chuyện vẫn còn chấp nhận được, hay có lẽ do Vincom hơi… đáng ghét, kiểu như một gã khổng lồ đến quấy rối cuộc sống vấn thanh bình và nhạt nhòa của người dân thành phố, nên người ta đâm ra thành kiến, ghét bỏ và soi mói nó? Nói gì thì nói, trong con mắt tui thì Vincom vẫn là Vincom, Chi Lăng vẫn là Chi lăng, có điều nó… đứng kế nhau thôi, chuyện chẳng có gì phải nhảy đúng đùng lên như vậy, và tui tin cũng có rất nhiều người nghĩ như vậy, chỉ có các bác và các bạn khoái nghĩ lớn, làm lớn, thích bảo vệ hòa bình thế giới mới nghiêm trọng hóa nó như vậy thôi.

Rồi cũng trong bài báo đó, một bác nói điển hình của việc quy hoạch lôm côm và không biết gìn giữ kiến trúc thành phố, là đã để cho Caravel xây một tòa nhà to oạch như vậy kế bên nhà hát thành phố :d Vụ này thì tui còn thấy buồn cười nữa, không biết trong số hàng trăm, hàng ngàn người qua lại cái chỗ giao nhau giữa Caravel và nhà hát thành phố ấy có nhìn thấy được sự xấu xí gì không, chứ tui thì không thấy. Cá nhân tui cho rằng Caravel là một khối kiến trúc đẹp, nhà hát TP cũng đẹp, nét cổ điển và hiện đại ở đây giao nhau rất hiền hòa. Ban ngày ngồi ở Q Bar là một sự nuông chiều của mắt, dưới tán cây Palm trees xào xạc, người ta tha hồ mà tận hưởng vẻ đẹp của những luồng không khí xen lẫn của hai thời đại, một cũ kỹ, hiền lành là nhà hát thành phố, một phù phiếm, xa hoa là Caravel, một nét đẹp rất khó để diễn tả nếu bạn không tận mắt mình nhìn thấy. Ai không tin hả, cứ ngồi Q Bar phía ngoài vào ban ngày, ắt sẽ thấy…

Sở dị tui thấy buồn cười, vì cái góc ngồi và khoảng nhìn mà tui thích nhất thành phố, người ta lại gọi là một sự thất bại về kiến trúc và quy hoạch. Phải chăng con mắt của tui có vấn đề? Hay văn hóa của tui lùn đến mức không phân biệt đâu là xấu đẹp? Haizz Haizz…thật là khó nghĩ quá.

Nói ra thì có vẻ… hơi cay đắng, nhưng tui nghĩ cái nhận xét “người VN không thích đổi mới” của một ai đó từng nói có vẻ đúng quá. Toàn thích ôm những cột nhà cháy, những cái cũ kỹ, toàn thích ôn lại kỷ niệm mấy mươi năm chiến tranh, thích blah blah blah blah những cái giản dị, nghèo nàn và xơ xác, nhưng cũng…may, là dù sao thì VN cũng còn có những người yêu thích sự xa hoa, phù phiếm, yêu thích những giá trị “đỉnh cao”, gan lì và mạnh bạo, nên TP mình mới có những tòa nhà cao tầng (cho tui ngắm), nên đất mới đỡ chật hơn một tý, người ta dễ thở hơn một tý. Chứ tui nói thiệt, không có nhà cao tầng, người ta chắc phải dọn nhau ra biển xây nhà chứ đừng nói là cái khoảng xanh nhỏ xíu như CV Chi Lăng được giữ lại đâu à.

Có thể bạn cho là suy nghĩ của tui nhỏ lẻ và nông cạn cũng được, nhưng tui thì cứ khoái dòm mấy ngôi nhà cao tầng đó thì sao nào, nó đẹp chứ bộ. Đó là chưa nói nhiều bạn, nhiều ông, nhiều bà cứ khoái VN mình thì chỉ nên có những ngôi nhà thấp lè tè, cổ kính và cũ kỹ thôi, nhưng lại khoái ra nước ngoài sống, ra nước ngoài ở (Mỹ chẳng hạn) bởi lý do bên đó… hiện đại hơn. Cuộc đời quả thiệt là… mâu thuẫn hen. Tui thiệt là không hiểu nổi… :d

Tuyết Tùng

Khi Ashton Kutcher làm sát thủ.

http://www.greysgabble.com/wp-content/uploads/2010/01/KH-on-Killers-Set-2.jpg

Đáng lẽ phải viết entry này lâu rùi mà “bông dưng mất hứng” nên ngâm cho tới bây chừ, thôi kệ, dù sao cũng không quá… nguội.

Killers là một trong 5 bộ phim mà tui mong đợi nhất năm 2010 này, 4 bộ còn lại là Salt, Step Up 3, Eat Pray Love và Charlie St. Cloud. Salt và Eat Pray Love thì sắp ra mắt rùi, Step Up 3 chắc phải đợi đến tháng 8 còn Charlie St. Cloud thì chắc phải gần cuối năm, nói chung Killers là bộ phim đầu tiên tui coi trong chuỗi phim mà tui háo hức mong đợi năm nay.

http://media.daemonsmovies.com/wp-content/uploads/2010/03/killers_ashtonkutcher_poster_thumb.jpg

Thực ra tui đặt niềm tin tưởng vào Killers một cách rất chủ quan vì đơn giản là tại thích anh Ashton Kutcher thui, anh này cũng không xuất sắc gì cho cam, được cái mặt lừa tình, già rồi mà vẫn còn baby và phong độ, đó là chưa kể hầu hết các phim gần đây chú Ashton đều lột đồ show hàng nên tui khoái, há há, mà đúng là cũng y như dự đoán, trong Killers cũng lột đồ show hàng tè lè, mặt nhìn đểu đểu rất là có tà khí..

http://ideagirlconsulting.files.wordpress.com/2010/06/ashton-kutcher-sexy-shirtless-muscles-hot.jpg

Vậy mà Killers, ta nói, nhảm quá mạng. Chuyện kể về một anh chàng làm nghề “sát thủ” là Spencer tình cờ gặp một cô gái vừa bị bồ đá là Jen trên đất Pháp, Jen lúc đó đang rất thảm bại não nề, nói năng thì như gà mắc tóc, hài hước vô duyên, nói chung là có một phong cách rất… loser nhưng không hiểu bằng cách nào đó mà chú này đã bị cô ấy hớp hồn, và thế là anh ấy… bỏ nghề để xây dựng một gia đình hạnh phúc cùng cô Jen. Cả hai trở về Mỹ, và 3 năm sau, Spencer nhận được một lá thư từ người sếp cũ trong công ty sát thủ và mọi chuyện rắc rối đã nổ ra, blah blah blah đủ thứ, nhưng nói chung là cách xây dựng phim hơi bị thiếu logic, có lẽ do quá chú trọng vào các chi tiết hài hước.

Nói thẳng ra là phim hơi vô duyên nên tự nhiên tui thấy thất vọng với chú Ashton quá, cả cô Katherin Heigl nữa, mặc dù không phải là fan nhưng tui cũng thích cái lối diễn xuất tự nhiên và dễ thương của Katherin, nhất là trong phin The Ugly Truth đó, duyên dáng quá mạng, mà không hiểu sao vô phim này thấy cũng lãng òm, lãng từ đầu chí cuối.

http://gossipsucker.com/wp-content/uploads/2009/04/54296eu_kutcher_b_gr_031.jpg

Killers “được” trang IMDB chấm… 4 điểm và bị một số người chê là thiếu tính sáng tạo, cố tình bắt chước Mr. & Mrs. Smith nhưng chưa tới, cá nhân tui thấy phim này cũng không phải là bắt chước gì mỗi phim đó mà chắp vá nhiều kiểu, lượm mỗi chỗ một phong cách mà lắp ghép nên một sản phẩm tệ hại như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, công bằng mà nhìn thì phim cũng có vài đoạn hay, hài hước và dễ thương, thoại khá thu hút và có vài câu cũng độc lắm à, đáng để nhớ đó. Còn Ashton thì vẫn nổi bật, có một điều đặc biệt ở Ashton là đóng các vai… đẹp trai rất tốt, kiểu như vào vai một nhân vật mà ở đó cái sự “đẹp” nó góp phần quan trọng trong ý đồ của phim đó mà, còn đóng mấy vai bình thường như trong kiểu Valentine’s Day thì tui cũng thấy nhạt nhoà không kém ai, thậm chí là không đẹp. Đỉnh nhất của chú này phải kể tới Spread, sản xuất năm 2009, bạn nào chưa coi thì tìm mà coi đi nha, hết 70% cảnh phim có chú này đều là cởi trần, 30% còn lại là…nude hay sao đó, há há =))

Với lại chú Ashton này cũng có tài, làm producer của rất nhiều phim chứ không chỉ làm actor thôi không, còn model thì khỏi nói rùi.

Sau khi nhìn lại một đống hình của Ashton Kutcher tui mới phát hiện hồi xưa thấy chú này xấu là vì... tóc dài, há há


Tuyết Tùng

Nợ máu trả bằng máu

Đang xét xử hung thủ vụ 'xác cô gái không đầu'

Câu này nghe quen rồi, trong phim kiếm hiệp Hồng Công ngày xưa hay nói đó.

Nhưng tui chưa bao giờ thấy nó đúng, sự trả thù tàn nhẫn nhất phải là “tha thứ” mới đúng. Bởi vậy, tui không đồng ý với bản án tử hình, dù có tàn nhẫn vẫn là “con người”, oan oan tương báo, biết chừng nào mới dứt??

Tù chung thân là Ok rồi, phải để một con người gây ra tội ác được sống, để biết hối cải, mặc cảm về những tội lỗi mà mình đã gây ra và chuộc lại phần nào những mất mát đó. Không thể cứ triệt đường sống của một con người thì gọi là “giành lại công lý” được. Công lý ở đâu, khi mà “giết người kiểu này” thì tàn bạo, nhưng “giết người kiểu khác” lại là hay ho và được tán tụng…

Nhớ hồi mới học về luật, tui là đứa “hăng tiết” nhất trong vụ tranh luận xem có nên bỏ án tử hình ko. Hơn phân nửa quốc gia trên thế giới đã bãi bỏ án tử hình, VN mình vẫn còn giữ, bởi cái khuyết điểm “thù dai” và “nhớ dai” đã ăn sâu trong máu, hễ giận ai là muốn giết, ghét ai là muốn đập nó cho chết…

Một cô gái đã mất đi, giờ xã hội lại đào thêm một nấm mồ chôn theo một người còn trẻ tuổi. Tui ko cần biết hắn đã ác như thế nào, tui chỉ cần biết “giết người là tội ác”, và những ai đang tôn vinh và ủng hộ bản án tử hình cũng là những kẻ đồng loã với tội ác…

Người ta đang kêu réo xã hội này ngày càng quá vô tâm, tui thấy có vô tâm đâu, nhẫn tâm thì có.

Tuyết Tùng
Nha Trang - Thành phố bất tử

Chuyến du hí với gia đình kỳ này là chuyến đi mà tui mong đợi nhứt trong năm, đơn giản vì giá trị của những chuyến đi thường được tui đánh giá trên tiêu chí "đi với", rồi đến "thấy những gì" rùi cuối cùng mới tới "đi những đâu", bởi cái chỗ đến thường không quan trọng bằng việc bạn đã đến chỗ đó như thế nào, và với ai :d

Nhưng tới Nha Trang thì còn vui nữa, dù không thực sự funny và exciting như tui mong muốn, có lẽ vì háo hức nhiều quá nên hơi...mất hứng vì trong nhà ko ai sung như tui. Thằng em tui thì chỉ khoái những trò chơi thực dụng dạng tàu lượn siêu tốc, tắm biển, cảm giác mạnh, còn ba mẹ thì khoái ngắm cảnh, chiêm ghiệm và...đi chợ hơn, nên trong chuyến đi này quả là tui ko có travel buddy thực sự. Nhưng vẫn vui, vì lâu lắm rùi cả nhà mới có dịp đi chung với nhau như vầy :d

Đi Nha Trang kỳ này còn bị...nhức đầu 1 cái là cả nhà ún cà phê ko quen, nên ai cũng mệt mỏi hẳn ra. Nhà tui có truyền thống hễ ko đi chung thì thoy chớ đi chung thì sáng súm phải dắt díu nhau ra gọi 4 cà phê đá thì nó mới tỉnh ngủ. Cà phê Nha Trang pha kiểu chi đó mà hơi khó ún, đá thì ít, ly thì thấp, vì đắng chạy sâu tận cuống họng nên ít người uống được, dĩ nhiên là vẫn phải ún thôi vì nhà tui mà thiếu cà phê là như cá mà thiếu nước dzị đó, chỉ có nước ngáp ngáp nằm một chỗ mà thôi :d

Tui đi bằng Xe Phương Nam - Giường nằm, chuyến 9h30 tối. Xe giường nằm đi Nha Trang thường buổi sáng có 3 chuyến, buổi tối có 3 chuyến vào lúc 8h, 9h và 9h30 tối :d Dọc đường khoảng 1,2 h khuya có ghé quán ăn ở Phan Thiết cho bạn nào có nhu cầu Nạp -xả lúc nửa đêm. Xe chạy cũng êm, 160k/vé.



Đây là tui trên xe nà, mặt hớn chưa



Tới khách sạn, nhận phòng xong rùi bay ra ăn sáng, quán vỉa hè mà ún cà phê có bonus ly trà đá thiệt đệp



Bánh Khọt, gần giống với bánh khọt miền Tây hơn là ở Vũng Tàu. Bánh Khọt mềm...Tui ko bít ở đây người ta gọi là bánh căn hay bánh khọt (hem có hỏi), nhưng lúc cả nhà tui gặp cái quầy này thì đồng thanh la lên "bánh khọt, bánh khọt", cả nhà tui có nhiều sở thích rất giống nhau.



Dĩa bánh khọt này làm tui nhớ hồi còn ở nhà nè. bánh khọt miền tây trộn bột chung với trứng rùi phủ nước cốt dừa lên trên, vừa mềm vừa béo vừa thơm, bánh khọt ở đây phủ hột gà lên trên và ko có cốt dừa, hehe, nhưng lâu lắm rùi hem ăn nên vẫn thấy ngon như bánh khọt ở nhà



papa & mama, thấy lựa quá chài mà hem bít có mua gì hem



chụp 1 tấm với papa nà, chỗ này là quầy bán đồ trong viện Hải Dương Học, cũng rẻ mà đẹp.



nón mượn đội rùi trả lại chứ hem mua



tấm này art quá nè bây, bụng nhìn bự ghia



Nhuyễn thể phù du, tui khoái con này lắm, tới Viện Hải Dương Học lần nào cũng phải ghé thăm nó mới chịu



khoái cảnh này nữa, mặc dù mấy con trong lọ con nào cũng thấy gúm


Tắm bùn và suối khoáng nóng nà, bước ra sau cánh cổng này là trai thanh gái đẹp chen chúc rất nhìu ^^ vì 1 số lý d mà ko chụp được hình lúc tắm, hic hic, uổng ghia.
Lúc tắm chỉ có tui, mẹ và thằng em thui. thằng em tui nó nhìn cái hồ bùn với con mắt hình viên đạn, nhưng vì bị hăm dọa phải tắm bùn mới được tắm suối khoáng nóng và hồ bơi nên nó phải cắn răng chịu. Hố hố, ta nói, đây là lần đầu tiên tắm bùn đó nghen, bùn...hôi thí ớn



Cái này chụp lúc tắm xong gòi đi ga, ngoài cổng, nhìn bịnh dữ ta



kéo bạn papa xún bỉn nhờ chụp mấy tấm, hé hé. Lúc này đang ngồi "nạp cafe" đợt 2, buổi chiều



xe đạp ai vứt trên bãi bỉn nè bây, xe đạp mà nón bảo hỉm quá chừng



bạn này dạo này mụp ra và lì hơn rất nhìu, sẽ có entry phàn nàn về bạn ấy xau! Mà càng lớn sở thích của nó càng khác tui nghen bây, ko biết là tin bùn hay tin vui nữa ^^
Ngày hum sau thì đi Vinpearl Land nè, tấm này nhìn ngầu quá các bạn à


Trên cáp treo, nói chung là nhờ thằng nhỏ mụp ra nên nhan sắc nó chưa bì kịp tui, may quớ



Papa và mama nè, nhìn tỉnh củm thí ớn mà tối ngày cãi nhau hoài là sao bây



Mẹ và tui nè. Mẹ hay có một thói quen rất xì tin là dựa đầu vô vai tui mỗi lần chụp hình chung



Tắm ở CV Nước của Vinpearl nè bay, tắm từ 10h sáng tới gần 2h chiều lun á, xong lên tui với thằng em vừa đỏ vừa đen. Nó từ trắng chuyển sang đỏ còn tui từ đen sang đen bóng



Nằm xải lai nè



Papa và mama tiếp tục xì tin. Mama sợ đen nên xún nằm chụp 1 cái lại lồm cồm bò lên ghế nằm



Tui khoái 3 con dzoi đằng sau ghia









Thằng nhỏ sau 4 tiếng phơi nắng nè, đỏ au. mẹ tui la làng



Mỗi lần nhìn cái vòng đu quay này là tui nhớ tới "Nấc Thang lên Thiên Đường", bộ phim Hàn Quắc đầu tiên và là duy nhất mà tui coi đầy đủ và rất thik!



Papa cũng bắt chước tui chụp ^^



Tại sao tui gọi Nha Trang là TP Bất tử? Trong lòng tui có 2 thành phố bất tử là Nha Trang và Đà Lạt, vì dù sau bao nhiêu bão giông, thay đổi, hai thành phố này với tui vẫn vẹn nguyên như xưa, như chưa hề thay đổi. Cái tấm ảnh này, cũng góc chụp này, ảnh trắng đen, cách đây gần 15 năm mẹ tui có chụp cho tui 1 tấm y như vậy ở chỗ này, giờ tui chụp thằng em tui cũng 1 tấm y như hồi xưa. Một góc chợ Đầm, Nha Trang vẫn đẹp đẽ và hút hồn với tui như ngày này, vẫn những góc cũ, lạ mà quen, quen mà lạ, dù tui biết, Nha Trang hum nay đã khác với Nha Trang 15 năm trước rất nhiều...



Tấm này là lúc chuẩn bị đi tàu. tour 4 đảo của Tứ Hải Brothers. 130k/ người, bao gồm tiền tàu, ăn kum trưa và phao bơi, kính lạn...ngắm san hô tại Hòn Mun.



Tấm này chụp ở bến tàu, chuẩn bị khởi hành. Cute ghia hen bây , lúc này chưa đi, chưa say sóng nên mặt còn tỉnh lắm.



Điểm đến đầu tiên là Thủy cung Trí Nguyên, Hòn Miễu. Chỗ này nhà tui ko xuống vì vé 45k/ người mà nói chung là thủy cung ở đây nghèo nàn, hem có gì hết, mí lại coi cá to cá bé ở thủy cung của Vinpearl với Viện Hải Dương mấy nay cũng đủ ngập mặt roài.



Địa điểm thứ hai tàu tới là Hòn Mun. Chỗ này có rất nhiều san hô nghen bây. Có 3 cách để coi san hô như sau:

1. Đi tàu đáy kính, 45k/người. Nói chung tàu thì xấu nhưng sna hô coi đẹp quá mạng, nào giờ mới nghe đồn thui tui tưởng san hô cũng tầm thường ai dè nó đẹp ghê rợn ta ơi.

2. Tự lặn tự coi: tàu cho mượn phao bơi, kính lặn, bạn ra tắm biển chỗ nước sâu khoảng 3,4 mét và úp mặt xún coi. Nước trong lắm nên thấy cũng rõ, nhưng dĩ nhiên là thấy hem rõ bằng đi tàu đáy kính.

3. Lặn chuyên nghiệp: cái ni mới đúng là lặn, nhưng khoảng 500k/người, có hướng dẫn viên lặn chung với bạn để hướng dẫn bạn coi. Tui ko mê vụ này lắm nên ko chơi.



3 cách trên là cách mà nhà tàu tư vấn, còn 1 cách mà mấy chú đó hem nói là xung quan đảo có mấy chú thuyền...thúng đáy kính có dịch vụ chở coi san hô nè bây, thấy cũng hay ghia đó. tui ko hỏi coi nhiu xiền 1 tour vì sợ hỏi mà ko đi bị đập, hé hé.

Mà thiệt tình là san hô ở đây đẹp lắm, đẹp hơn rất nhiều so với những gì mà đầu óc bịnh hoạn của tui có thể mường tượng ra.



Xong lên tàu đi tiếp. Các nhà tàu ở đây đều ý thức rất rõ việc giữ gìn vệ sinh cho biển. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao biển Nha Trang lại rất đẹp và ko hề có rac.



Ăn kum trên tàu, các món ăn cũng bình thường thui nhưng ăn kiểu này cũng dzui. Chụp tấm này nhìn mặt hớn vậy chứ thực ra đã chết nửa con người vì say sóng rùi. Sóng mạnh quá nên ruột gan mún lộn nhào ra ngoài.



Ăn kum xong thì các chú ca hát, ca hát một hồi thì tới tiết mục đặc biệt: tiệc rượu nổi trên biển.

3 chiếc tàu quây lại thành hình vòng cung, một quầy bar được...thả nổi giữa biển, hành khách xuống bơi lội và uống rượu vang miễn phí, vui chơi, ca hát.



Đặc biệt có tiết mục sexy show...



Của chú này. Tướng rất giống với go go dancer chuyên nghiệp, ko biết có phải giải nghệ từ Thái Lan sang ko? Chú này tên là "thái cô đơn", tour guide, rất chịu chơi và dễ thương. Nhảy nhót rất xì tin...



Coi múa rượu kìa bây à. Chú ý dnag9 nhảy bài Low đó nghen. Ta nói, cí bài Low này đi đâu cũng gặp là sao?

Nói chung là trò này vui, nhưng tui ko tham gia vì tui ko ún rượu và cũng đã chán ngán với nước quá rùi, người đang rát và say sóng nữa.



Sau đó tàu sang bãi sỏi, một bãi tắm nổi tiếng của bà Trần Lệ Xuân, cháu gái vua Đồng Khánh và là vợ của Ngô ĐÌnh Nhu. Bãi tắm này hem có cát, toàn sỏi và sóng rất mạnh. Chỗ này tui chơi Parasailing như đã giới thịu đóa.

Các bạn chú ý cây cầu tuột phía trên nghen ^^ cách đây gần 10 năm tui ra đầy đã gặp nó rùi đó.



Sau khi chơi dù và tắm đã đời xong, tui chụp tấm này.



Xong, về khách sạn ngủ nghỉ. Chụp tấm hình khách sạn làm kỷ niệm.
KS Phú Thịnh, 2 sao, 250k/đêm/ phòng 2 người. Cũng good vì phòng còn mới, sát bên chợ và xa biển, vì nhà tui hem có nhu cầu ngắm seaview mà chỉ có nhu cầu đi chợ. Ta nói, ở ks này papa với mama tui 1 ngày đi chợ 8 lần.



Bạn Lễ tân này xinh, mama cứ khen bạn ấy đẹp chai trước mặt tui là như nào? Ý gì đây?



Hết, vậy là xong Entry Nha Trang, hé hé