Tuyết Tùng


Trong tất cả các loại sách thì sách trinh thám là loại sách mà bạn có thể đọc… nhanh nhất và dễ đi đến cùng nhất (vì nó hấp dẫn). Trước giờ tui chỉ mới đọc có 2 cuốn trinh thám của Harlan CobenNgười Vô Tội Đừng Nói Một Ai, hay dã man, vì văn ông này coi rùng rợn vậy chứ có pha chất diễm tình trong đó nên rất lãng mạn và cầu kỳ, trau chuốt và kỳ bí, còn “Size 12 không phải là mập” của cô Meg Cabot cũng có hơi hướm trinh thám trong đó, nhưng không biết có nên tính dzô không???

Truyện của Conan Doyle tui chưa đọc, Sidney Sheldon tui chưa đọc, và cả… Dan Brown tui cũng chưa đọc một cuốn nào. Trước giờ chỉ đọc 2 cuốn kể trên và Conan truyện tranh thui đó. Bởi tui có một nỗi sợ và ám ảnh rất đặc biệt với những thứ bạo lực. Nào giờ tui ko có sợ ma, chỉ sợ người thôi, ngày xưa đi học về đường vắng, nhưng đêm nằm ngủ trên gác 1 mình ba mẹ ko có nhà, tui chả sợ ma cỏ gì ráo, thậm chí đôi khi còn tưởng tượng con ma mà hiện ra tui sẽ đập cho nó te tua. Nhưng tui sợ ăn trộm lắm, sợ nhì là mấy thằng sát nhân, bởi vậy mà hồi đó coi phim ma dek sợ, còn coi phim nào mà có người thiệt làm chiện kinh dị là sợ té đái ^^ tối ngủ toàn thủ sẵn dao trên đầu giường, dĩ nhiên, dao ko chém được ma, nhưng để chém mí thằng ăn trộm là số dzách :d



Nên tui rất e dè trong việc đọc và trải nghiệm truyện trinh thám, nhưng lần này thì cảm ơn bé Kent đã suggest cuốn này: Phía sau nghi can X của Higashino Keigo, một quyển sách “không ly kỳ, hồi hộp” nhưng hấp dẫn và kỳ diệu từ đầu đến cuối, toàn bộ quyển sách “tiểu thuyết tội phạm” này là một bức tranh trừu tượng về tình yêu, đẹp đẽ đến từng ngôn từ, sâu sắc trong từng mối quan hệ, tuyến nhân vật, và quan trọng hơn hết là đã khắc họa rất rõ nét những mối quan hệ tương quan đa chiều giữa người với người trong xã hội này. Những thứ rất nhỏ bé, vụn vặt, tầm thường, bỗng trở nên lớn lao và cùng nhau xâu chuỗi thành nút thắt của một câu chuyện.

Nói chung, sách hay, tui đọc trong 2 buổi tối là xong. Thật may mắn là coi xong không có cảm giác run sợ vì mang tiếng là sách trinh thám nhưng bạo lực rất nhẹ nhàng, hung thủ thì xuất hiện ngay từ đầu sách còn động cơ giết người thì… lành mạnh biết chừng nào. Nói chung, gọi đây là sách tình yêu “trá hình” thì cũng đúng, vì thứ đọng lại sau cùng trong lòng người đọc không phải là một chuỗi những sự phức tạp, ly kỳ cua vụ án, cũng không phải là ấn tượng về trí thần thông tài cơ diệu đoán của một thằng cha thám tử, điều tra viên nào đó mà các truyện khác hay vạch ra, thứ đọng lại sau cùng, và còn vương vất đến những dòng chữ sau cuối của quyển sách là một nỗi bi thống của tình yêu và sự hy sinh. Tình yêu và sự hy sinh, tuy hai mà một, tuy một mà hai.:d

Hồi còn nhỏ
, dù là một đứa rất nhạy cảm, tui cũng không thể tin được là có ai đó sẵn lòng làm mọi việc điên rồ, tồi tệ nhất vì người khác, thậm chí phải hy sinh cả quyền lợi và bản thân mình.

Lớn lên một chút
, tui tin mình có thể làm những chuyện đó, hy sinh nếu cần thiết, vì gia đình: ba, mẹ và thằng em của mình. Chuyện mình sẵn lòng vì một người máu mủ hok có gì là ghê gớm cả, nhưng tui vẫn ko tin vào sự sẵn lòng hy sinh với một người xa lạ.

Lớn hơn chút nữa
, tui bắt đầu thấy điều đó “hợp lý”, vì ai cũng có quan điểm của riêng mình.

Còn ngay bây giờ
, tui nghĩ tui có thể hy sinh vì người mình yêu, một phần nào đó. Tự nhiên tui thấy tất cả mọi giá trị mà mình xây đắp và quan điểm mà mình từng bảo vệ nó sụp đổ hết. Đơn giản là tui thấy em, tui gặp em, tui tìm hiểu và tui yêu em, nên tui nghĩ mình có thể hy sinh vì em, chuyện đó bình thường. Thực ra, chẳng có gì đáng gọi là “khoe” nếu chúng ta nói rằng mình có thể làm mọi chuyện thậm chí là điên rồ vì một ai đó, điều đó gần như là một thứ chân lý “nghiễm nhiên” trong tình yêu mà đôi khi, rất ít ai có thể đạt được hoặc vươn tới trong cuộc sống.

Người ta cứ hay đi loanh quanh ở cái bề ngoài, hay xà quần trên giường ngủ, phòng tắm, hay đanh mặt lại giả vờ ghen tuông khi không đồng ý, mà đôi khi người ta chẳng biết mình yêu nhau là vì cái gì. Thực ra, cái gì cũng có lý do của nó hết, nếu bạn không có lý do, không có nền móng cho tình yêu của mình, một ngày nào đó nó cũng sẽ tan đi trong hư vô mà không để lại một lời giải thích. Cái gì đến dễ thì đi cũng dễ, cái gì đến không lý do thì đi cũng không lý do :d.

Bởi vậy, tình yêu về sự hy sinh của anh chàng thiên tài trong “Phía sau nghi can X”, nhận tội dùm cô gái mà mình yêu thương, và làm mọi cách để cô được chạy tội, cũng xuất phát từ một lý do hết sức chính đáng, sẽ được mở ra ở cuối truyện, chứ không phải là thứ tình yêu mù quáng điên cuồng, đến vu vơ đi cũng vu vơ, không phải là thứ tình yêu sét đánh nguyên bản từ trên trời rơi xuống chưa được mài dũa, cũng không phải thứ tình yêu trong sự thèm khát, mà nó âm ỉ và chậm chạp như một cơn mưa rỉ rả cuối mùa, mát mẻ và dai dẳng :d

Tự nhiên, “anh muốn nói với em những điều thật lớn lao”, dù cái entry này viết ra là để bình loạn sách chứ hem phải để thổ lộ chuyện tình củm riêng tư cá nhân, nhưng đọc xong cuốn sách này là tự nhiên nhớ tới em liền: một là vì em đang bệnh, hai là vì cuốn sách này do em dụ tui mua, còn 3 là tui cũng muốn được hy sinh cho người mình yêu giống thằng cha trong truyện này vậy. Có thể tui không phải là thiên tài, có thể tui ko có dịp thể hiện chính mình kiểu đó, có thể dù có, tui cũng ko làm được, có thể tới lúc đó tui cũng chùn bước vì nghĩ tới gia đình, bè bạn, có thể v.v và v.v… nhưng quan trọng là bây giờ tui cảm thấy vui vì bản thân mình nhận ra tui hoàn toàn sẵn lòng làm nhiều điều vì người mình yêu. Chỗ này mới quan trọng nè, bởi cái chính yếu không phải là bạn làm gì, bạn có gì, bạn hành động hay chưa, mà đơn giản điều cốt lõi của mọi tình yêu là bạn đã sẵn sàng hay chưa. “Sẵn sàng”, hai từ này bé nhỏ mà quyền lực lắm: sẵn sàng bước vào đời nhau, sẵn sàng gắn bó, sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng chia sẻ…sẵn sàng nhiều thứ khác nữa. Có được điều này trước đã, rồi mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo của nó.

Phải hem?
0 Responses