Tuyết Tùng

Overcome




Làm sao để sống thanh thản? Đó là câu hỏi rơi ra từ lăng kính cuộc đời của mình vào một khoảnh khắc lạ lẫm nào đó của ngày hôm nay. Và bấn loạn vì không biết câu trả lời, cảm thấy bế tắc vì những điều đã xảy ra, đang xảy ra và rồi sẽ xảy ra. Sống vì mình, khiến mình vui, và quên đi mọi phiền não thế gian đang vần xoay xung quanh quả là điều quá khó. Dẫu đôi lúc, mình đã học được và chấp nhận một cách sống tàn nhẫn, và thậm chí, đôi khi dửng dưng đến nao lòng, chỉ đơn giản là để giữ cho trái tim mình thanh thản, mà không được.

Mình rất sợ tiếp xúc với người lạ. Người nhạy cảm và dễ thấu hiểu tâm lý người khác nhìn mình sẽ biết, mình rụt rè và ít bon chen, cởi mở bản thân nhưng ngại tiếp xúc vì khả năng nhìn thấu ý nghĩ người khác làm mình hoảng hốt. Lúc nào cũng âu lo rằng mọi hoạt động, cử chỉ, thái độ của mình sẽ ảnh hưởng đến ai đó, nên mình luôn cân nhắc trong mọi hoạt động và trở nên khép kín một cách phức tạp, rất khó để sống và giao lưu một cách xã giao, vì thực ra, mình ghét những điều xã giao. Người suồng sã sẽ không nhận ra điều đó, và họ càng làm mình sợ bởi sự lấn lướt, cố tình chứng tỏ bản thân, sự toả sáng và sự lấn át… nó làm mình nhạy cảm và cảm thấy bất lực, và đôi khi, mình bỏ đi...



Mình bỏ đi, và cảm thấy chẳng cần ai hết, ngoài gia đình và một số bạn bè thân thiết hiếm hoi. Một sự tồn tại giản đơn và mặc định, như chiếc máy mới coóng vừa được mua về, chỉ được cài sẵn những phần mềm thiết yếu, chẳng cần cài thêm, không cần jeailbreak, cũng chẳng buồn chứa thêm những nỗi đau hay hạnh phúc hay gì… Nhưng đó là một cuộc sống buồn, con người đôi khi mâu thuẫn đến phát ghét. Mình sợ gặp người lạ nhưng vẫn muốn biết thêm một ai đó, mình ngại tiếp xúc nhưng vẫn muốn có niềm vui, sợ bon chen nhưng vẫn thích quyền lực, sợ chơi xấu nhưng vẫn thích nổi tiếng, sợ tiếng ồn nhưng vẫn thích âm thanh, sợ cô đơn nhưng vẫn thích im lặng, và mình lại lặn lội nhào vào cái thế giới ấy, lục lọi trong đó, phủ phê trong đó, suy nghĩ trong đó. Để kiếm một điều gì đó chưa rõ hình hài, mà điều gì là điều gì?

Càng đi nhiều, càng quen nhiều, càng hiểu nhiều, ta càng biết mình chẳng thể nào sống mà không làm đau lòng một ai đó được. Chắc chắn là có, mà những tình thế đó đôi khi mang tính ép buộc một cách khó tin, sự nhẫn tâm hay ác độc đôi khi vẫn phải xuất phát từ một trái tim lành tính, bởi sự phức tạp cũa cuộc sống và đó hệ quả của một quá trình đan chéo chồng chất giữa các sự kiện, như một tổ hợp các số được cấu thành bởi vô vàn công thức khác nhau, cho ra vô vàn kết quả, chạm phải kết quả nào trong con đường tìm nghiệm đó, đôi khi là duyên số. Nên hẳn rồi, chẳng thể nào sống thanh thản được…

Lúc nào mình cũng sợ cái này, cũng sợ cái kia. Lúc nào cũng sợ A vui thì B không vui, B vui thì C không vui, rồi cà A & B đều vui thì C không vui, đại loại vậy. Nó luẩn quẩn, lanh quanh, tìm giải pháp này cho trường hợp số 1 thì trường hợp số 2 xuất hiện, tiếp tục tìm giải pháp cho trường hợp số 2 thì trường hợp số 3, số 4 xuất hiện. Và cứ thế, đôi khi thấy mình như… siêu nhân, toàn xách tay nải đi lo chuyện người khác, còn riêng mình thì có vẻ như, chẳng có một ai mảy may chú ý muốn làm mình hài lòng cả…



Cuộc sống quả là khó khăn. Sống mà bo bo cho riêng mình thì kỳ lắm, nhưng sống mà chia sẻ thì cảm thấy bị lỗ, vì chẳng có ai chia sẻ cho mình. Sống và làm việc vì mình trước hết, nhưng thấy người ta tội nghiệp không thể không giúp, mà giúp rồi đôi khi lại chuốc hoạ vào thân, đôi khi mình chẳng được gì, lại toàn là đau đớn…

Hồi nhỏ mỗi lần trời mưa, ngập nước, mình rất thích phóng xe nhanh để nước toé ra hai bên, nhìn rất thích. Nước toé ra hai bên chắc chắn là ướt người xung quanh, cũng thích nốt. Kệ, mưa mà, ướt chút có sao? Lớn lên có ý thức hơn, chạy chậm lại, thật chậm, nhòm ngó cẩn thận để nước ko văng lên người ai, nhưng 10 lần như 1, lần nào cũng bị 1 vài người chạy thật nhanh và nước toé lên khắp mặt, mũi, quần áo cặp vở của mình. Một vài lần là một em trai dở hơi nào đó, vài lần là một lão già nào đó, nhưng cũng có vài lần là một em gái rất xinh nào đó. Vô ý thức? Đây là quả báo cho những gì mình đã làm hồi nhỏ, hay chỉ đơn giản là sự sắp xếp của cuộc sống? Giờ mình phải làm sao? Trở về với thời kỳ chạy nhanh để không đứa nào có thể làm mình ướt được, hay tiếp tục chạy chậm và chấp nhận bị ướt vì đó mới chính là chân lý của sự đúng đắn?

Mình chạy xe rất ẩu, rất rất ẩu là đằng khác. Nhưng rất ít bị va chạm. Mình có 2 lần té xe trong đời.

Lần thứ nhất là đang chạy chậm, rất rất chậm, sát lề đường, và bị một chiếc taxi đằng sau ủi lên té xe gần chết. Người đau, chân trặt khớp, cặp đang đựng laptop rớt cái cộp xuống đường, quần rách. Đó là một trong những lần rất hiếm hoi chạy xe chậm của mình, và mình đã té. Mình rất hận, nhưng lúc gã taxi dừng lại, ra khỏi xe và chạy xuống hỏi thăm, gã đã đổ thừa cho một chiếc xe khác blah blah blah gì đó nhưng mình đã mặc, mình phủi tay cho gã đi, chẳng làm tình làm tội làm gì, dù lúc đó rất đau, xót của xót xe, mình đã chẳng bắt đền làm gì. Nhưng từ đó đã thề là ko chạy chậm như vậy nữa… (nếu chạy nhanh thì mình hẳn đã không bị té như vậy…)

Lần thứ 2 té xe là cách đây vài hôm, đang chạy xe khá nhanh trên một con đường vắng. Một gã điên vớ vẩn nào đó lủi từ trên lề đường lủi ra, mắt nhìn lên trời và đứng phắt ngay giữa lòng đường. Mình bóp thắng và chỉ 1 giây sau đó, chiếc xe của mình quay đến 2,3 vòng gì đó trên mặt đường. Tay chân trầy hết, xe trầy 1 mảng lớn, cặp da trầy, dép da trầy, dây nịt trầy (may mà mặt không trầy), chiếc xe mình lết đến đúng ngay gần chỗ gã điên kia đang đứng, và sững người. Bạn bè của gã chạy ra và xin lỗi, năn nỉ, hỏi “có sao không”, mình đau đến méo mặt và khoác tay. Dựng xe đứng dậy và đi, cái cảm giác đau muốn khóc…

Trong cái khoảnh khắc 1 giây ngắn ngủi đó, nếu mình không thắng lại, thì cái gã đang đứng dưới lòng đường sẽ bị mũi xe mình đâm với phương ngang một góc 90 độ, một cú đâm kinh hoàng mà trong đó kẻ bị thương có lẽ sẽ là hắn, bây giờ hắn đang nằm bệnh viện rồi cũng nên. Nhưng không, mình đã chọn bóp thắng, và kẻ đau đớn rốt cuộc lại là mình, còn gã kia thì đã đứng đó an toàn với ánh nhìn hoảng hốt, và một vài lời xin lỗi dửng dưng vô giá trị cho cái sự vô ý…

Mình không biết, đã không biết liệu nếu mình không bóp thắng, thì mọi chuyện sẽ ra sao…

3 câu chuyện có vẻ chẳng liên quan gì với nhau cả, nhưng với mình thì có. Overcome, đó là một động từ mà mình rất thích. Trong cuộc sống có rất nhiều thử thách mà chúng ta phải vượt qua, nhưng những thử thách lớn nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta sẽ là những thử thách thuộc về chính bản thân mình. vượt qua bản thân, và sống thanh thản, đó là điều không dễ dàng. Nó sẽ đau như cái đau, cái tức bị nước bắn lên người, đau như cái đau té xe trầy xướt mà kẻ phạm luật không phải là mình, đau như cái đau bị người đời phụ… nhưng nếu vượt qua được, đó không chỉ là một kỳ tích, mà đó còn là bằng chứng của sự trưởng thành hơn…



Mình đã sống bằng một câu châm ngôn rất hay “Thà để người phụ mình, chứ không để mình phụ người”. Câu này nghe có vẻ rất ngu, nhưng nó giúp mình sống tốt hơn, và bớt ác đi một chút.

Dẫu đôi khi, cuộc sống thật khắc nghiệt, và một ngày nào đó chúng ta sẽ phải thay đổi….
0 Responses