Tuyết Tùng

Thức dậy thật muộn trong những sớm mai

Em đã ngủ say bao nhiêu năm mà chính mình chẳng biết

Những giấc mơ trưa kéo cung đàn rải riết

Hoang lạnh những lòng tay cô đơn

***

Cánh chim thiên di chưa kịp dỗi hờn

Những quả chò nâu đã thôi không thèm xoay nữa

Bồ công anh bay, như gió cuốn về trời

Bỏ lại lại rêu phong xưa và những cánh sao rơi

Lời hứa muôn năm đã muộn mằn xưa cũ

Phong linh cũng buồn thôi khóc những ngày mưa

***

Đôi sẻ nâu rủ nhau bay về những ngày xưa

Còn lại chàng trai ngồi hát ca cổ tích

“Hát vang, hát vang rằng anh yêu em”

Để vọng âm đêm sẽ thôi không tĩnh mịch

Mưa không ướt áo em

Để sớm mai thức giấc, mở những cánh thư tem

Và đã biết rằng trên thế gian chẳng có gì có thể tan biến mất

Vẫn ở quanh đây thôi

Như nắng sớm mồ côi những đóa mây thơm ngát

Bồ công anh lại bay

Như định mệnh cuối cùng

***

Khép lại một màn nhung

Những trò rối cuộc đời sớm muộn gì cũng đi vào hồi kết

Khán giả ra về, quên không vỗ tay

Người đạo diễn ở lại, thương xót nào bay như ùy mị về trời

Khóc cho cuộc đời hài kịch những lấm lem

Cuộc sống bi thương

ánh sáng cuối con đường ai ngỡ sẽ nhá nhem

Còn bao con mắt để khóc vừa một con

Mai sau giọt lệ cũng mòn

Chẻ đôi một giấc vẹn toàn tim yêu

***

Đã quên hết những yêu kiều

Đã xa rồi những buổi chiều rừng hoang…

Như cánh vạc cô đơn cứ mãi mãi lang thang

Chẳng phải kiếm tìm em vì biết rằng đã mất

Muốn học loài thiên di sẽ giả vờ bay đi tránh rét

Mỗi mùa đông cũng cảm thấy ấm lòng

Và đơn côi như những buổi sáng bão giông

Mỏi mệt lòng tay

Cánh chim bé nhỏ rơi vào lòng cát

Sa mạc hoang vu tắm đẫm ánh trời chiều

Hoang liêu

Hoang liêu

Hoang liêu

****

Mấy giờ rồi em yêu ?

Thức dậy đi thôi đừng năm mơ nữa

Buổi sáng đang bay ra ngoài khung cửa sổ

Như quả bóng tròn xoe đang vuột mất khỏi tầm tay

Của đứa trẻ con đừng khóc một mình

Đừng để anh phải đứng khóc một mình

Khi có em bên cạnh

Chẳng có cổ tích nào đẹp hiền mà không ma mãnh

Cũng hằn học, hận thù, chém giết, phỉ báng nhau

Những cái kết Happy Ending cũng rất thơm mùi máu

Ôi cuộc đời “trả một lại vay hai”*

***

Mấy giờ rồi em trai?

Thức dậy đi có ai đang gõ cửa

Anh sẽ đưa em về đến cuối những bậc thang

Và sẽ chẳng thèm đa mang cả biệt dnah lẫn tên và họ

Rồi chúng ta cũng như nhau

Chìm giữa bao nhiêu người

Bao nhiêu thân xác trong những đêm dài canh bạc suốt cuộc đời

Cũng chẳng kịp nhớ mặt nhau

Đã quên như quên những điều vĩnh cửu

Đêm nào là đêm cuối

Cho những đêm chỉ đứng một mình…

Lẻ loi là anh thèm khát thấy bình minh

Sao nhìn xung quanh chỉ toàn là bóng tối

Đã từng đi hoang vu suốt cuộc đời trong nắng mới

Mà sao mở mắt ra chỉ thấy những đêm đen…

Phải chăng yêu và ghen thì sẽ song hành

Hay thứ tha mới là điều bất khả ?

Những khái niệm cũ đã thôi không còn đẹp nữa

Với anh bây giờ, chỉ có những ban mai…

Định nghĩa làm gì những nỗi buồn con trai…

***

Cũng biết rằng không thể trả, vẫn vay

Cứ cố thương nhau để biết mình mắc nợ

Dẫu một mai rồi cũng tàn canh bạc

Xơ xác lề đường những giấc mơ con con….

Cũng biết rằng rồi bia đá cũng mòn

Hạnh phúc cũ rồi sẽ thành vực thẳm

Nhưng mẫu thuẫn cũng có thể là chân lý

Quên làm gì khi chưa kịp nhớ tên nhau ?

Có buổi sáng nào như buổi sáng nào không ?

Sẻ nâu lại trở về sau những ngày dài biệt tích

Chò nâu lại xoay âm thầm và tĩnh mịch

Như con sóng xa bờ rồi cũng trở về thôi

Như giấc mơ anh rồi sẽ hết đơn côi

Quá khứ dỗi hờn cứ ngủ yên trong lòng tủ

Đau thương bao nhiêu cũng cho là chưa đủ

Năm tháng cuộc đời thì vẫn như xưa *

Labels: | edit post
0 Responses