Tuyết Tùng


Chảnh


http://www.heretv.com/heretv_media/TL01.jpg



Khi còn trẻ, người ta hay ảo tưởng về mình.



Thiệt đó, nhất là mấy bạn đẹp trai, có chút nhan sắc, body chuẩn, chân dài tới lách,mặt sáng sủa, mắt 2 mí, tóc mái xéo Hàn Quéo, thế là cứ nghếch mặt lên trời. Và “chỉ có người ta lụy vì mình chứ mình không lụy vì người ta”, “Người ta không làm quen/ngắm mình thì thôi chứ mình không làm quen/ngắm ai cả” hoặc “Nói chuyện phải chảnh tý, vì tui đẹp tui có quyền…”. Những khái niệm – thói quen – quan điểm ấy đầy rẫy trên mạng, những con người… ít nhiều có lập trường, vững chãi, tự tin và….ít từng trải.



nếu đã từng trải, người ta sẽ không ảo tưởng về mình như thế.



Bản thân mình thấy, bất cứ mọi mối quan hệ nào (trừ yêu đơn phương) đều phải là mối quan hệ hai chiều, và phải xuất phát từ sự chân thật của bản thân 2 cá thể, không thể có tồn tại một dạng loại tình cảm như tình bạn, tình anh em hay thậm chí là tình yêu mà trong đó chỉ một người sốt sắng còn kẻ kia thì lạnh nhạt, ai ra sao thì ra, ai mời rượu thì uống, không có rượu thì…nhịn. Ờ, thì thói quen kiêu căng, hay nói cách khác là “chảnh một tý” là cái bệnh của nhiều người đẹp, và họ “tôn trọng” cái sự đẹp ấy như quyền lực thần thánh của riêng mình, một loại tôn giáo phức tạp hơn cả niềm tin về sự duy tâm, vì ai cũng biết, cái đẹp là thứ không vĩnh cửu, mà vẫn tôn thờ…



Chảnh cũng là một cách sống “tự hành hạ bản thân”, đó là một dạng “tự tay bạo hành tinh thần” chính bản thân mình mà không hề biết. Vì nhiều lúc ra đường thèm chảy nước một bóng hồng nào đó, mà mắt vẫn phải ngó lơ ngực vẫn ưỡn, chân vẫn sải, vẫn đi qua những thứ rất có thể là “định mệnh” của đời mình một cách bạt mạng. Nhiều lúc thèm được “ôm”, mà không dám nói, nhiều lúc thèm được “hôn”, cũng không dám nói, thậm chí đang “nóng ran” cả người vẫn không dám nói, vì lỡ mang tiếng “chảnh” với đời, sợ xấu mặt nhan sắc của bản thân mình, nên người ta vùi lấp những niềm vui của cuộc đời bằng một sự “chay tịnh” hiếm có…



Họ cô đơn, tôi tin vậy, vì tôi đã từng như vậy. Đã từng quan niệm ai thích tôi, thì phải làm quen trước, ai muốn tôi, thì phải ngỏ lời trước. Người ta vẫn thường hay có những hành động vô thức rất củ chuối như việc tự nâng cao bản thân mình lên, hằng ngày soi vào gương tự nhủ “I’m handsome” và đem khái niệm đó áp đặt bằng tâm tưởng vào bất cứ ai mình gặp. Người ta ra đường, gặp một ngươi đẹp trai hơn ko dám khen, lên mạng gặp một bé dễ thương hơn không dám làm quen, người ta tự chui vào chính vỏ ốc với những hành động tự mị một cách vô nghĩa. Hoàn toàn vô nghĩa. Chảnh không mang cho bạn một giá trị nào hơn khác ngoài một sự lập dị và cô độc, cô độc thật sự…



Khi người ta trẻ, người ta thích cô độc…



Có lẽ tôi đã qua cái thời “còn trẻ”, hay là do đã va chạm quá nhiều vào những nỗi đau, tôi biết tự cân bằng mình hơn. Tôi sẽ đến bắt tay, và làm quen với một người bạn nếu tôi thích, tôi sẽ không để họ tan biến và lướt ngang cuộc đời tôi và biến mất như tôi đã từng làm. Tôi sẽ xin nick của một ai đó nếu tôi thấy họ dễ thương, tôi sẽ học hỏi nếu tôi không biết, tôi chia sẻ nếu tôi buồn, để tôi sống đủ đầy hơn với cuộc đời và dài rộng hơn với năm tháng. Tôi không còn phải quan tâm, lo lắng đến bề ngoài và tự hỏi “Mình có còn giữ được sự “chảnh” hay không” trong dáng vóc mình nữa, đơn giản là tôi đã hòa tan trong cuộc sống, và tôi bình đẳng hơn với mọi người. Tôi cũng sẽ không hề bối rối, buồn bã hay cảm thấy “nhục nhã” nếu bị từ chối hay chê bai, vì đó là muôn mặt của cuộc đời, ít ra thì tôi đã sống đủ hơn những ai chỉ biết ngồi chờ người khác mang quà đến tận miệng…



Khi người ta bớt trẻ, người ta sẽ không còn muốn đứng trên cao nữa. Nhất là khi, đó chỉ là những độ cao ảo, quá ảo. Bạn không hề đẹp – xinh – hay tuyệt vời hơn người khác một chút nào, vậy tại sao bạn chảnh ? Nói cho tôi nghe xem….



E hèm….



[Hôm nay viết linh tinh gì thế nhở ? Coi tiếp phần còn lại của Doubt và ngày mai sẽ vít review nhá]

0 Responses