Tuyết Tùng
Phủi sạch trơn những ý nghĩa về hạnh phúc

Tôi đơn côi trước bản thể của mình


Muốn xông vào gương và quyết cuộc tử sinh



Rừng thì xa cánh đồng xưa thì vắng


Hạt cỏ đơn côi thiếu gió để nảy mầm


Con diều chao nghiêng trong ồn ã lặng câm


Những chuyến đò chiều quên luôn bên nước….



Thèm kể cho em nghe tuổi thơ anh ngày trước


Đi rong rêu trên những mảnh đồi


Ngắt từng lá chè xanh thơm mùi rừng núi


Như bàn tay em trong mỗi giấc mơ…



Thèm chút bơ vơ trong những cuộc phiêu sinh


Tiếng hát cao nguyên anh mơ trời lộng gió


Thèm dắt tay em qua những miền khốn khó


Cuộc sống ban ơn kẻ du mục song hành…



Phủi sạch trơn ý nghĩ về mong manh


Chỉ tồn tại những điều bất khả


Muốn xông vào nhau để quên lời dối trá


Đôi lúc


Bình yên


Cũng


Cảm thấy


Mệt nhoài…



2h sáng mà ko biết thằng điên nào nhấn chuông cửa, đã vậy còn nhấn 2,3 lần liên tục mới ghê. Cái kiểu nhấn chuông như mình ngày xưa mới biết cái chuông cửa là gì (lúa chít thôi), cứ mỗi lần ấn chuông là ring ring vài lần liên tục, dĩ nhiên là chủ nhà lúc nào cũng sẽ khó chịu với một vị khách vòn vã như vậy, nên sau này ình đã biết tiết chế hơn. Hự, vậy mà thằng khốn này nhấn chuông lúc nửa đêm lại giở cái trò đó, tao mà có dưới nhà là tao một tay bóp chết mày, gru` gru, thằng khốn.



Đang …đọc lại thơ & truyện của mình sau khi lèm xong, nghe tiếng chuông bỗng mất cả hứng. hí hí. Nói chung, là mình lại….một lần nữa gét back được lại sự thăng bằng vốn có, đã bớt….mệt mỏi và cạn kiệt sức lực hơn, dù vẫn…ốm đói, mắt vẫn xanh và người ngợm lúc nào cũng trong tình trạng ê ẩm, Nhưng điều quan trong nhất là mình thấy, mình ko nên than thở trên blog nhiều quóa, xấu cả mẹt, hú hú.



Đang “khao khát” và có nhiều ý nghĩ về “tiền”, hơi đen tối, hơi tham vọng và có một chút điên rồ. Eo, mặc xác, điên rồ hay không chỉ là sự lựa chọn, mà cũng chẳng cần care xem đứa nào nó xem mình dư lào, ai hiểu thì hiểu, ai không hiểu thì….ngu. Ráng chịu.



Đang cân nhắc về một số thứ, về đi, ở và tiếp tục. ^^ Chiều nay ngồi tám với thằng Pi & a Nam. Thằng Pi làm mình…sung viết đến nỗi từ tối giờ chỉ ngồi vít tản văn, thơ & truyện, hự hự, quên mất là còn cả đống email của các sếp & đồng nghiệp gửi chưa check, còn tùm lum thứ chưa làm xong, đối tác chưa gặp, event chưa làm xong, đủ thứ hầm bà lằng cú xứ đang đợi. Ta nói, cái trò vớ vỉn gọi là “PR dạo” nó thiệt là bạc bẽo, kiếp sau (lại nhắc về kiếp sau), ta hem thèm làm PR nữa. Ta sẽ làm Phi công, anh Phi Công ơi anh bay lên trời, anh dnag đôi cánh…là lá la (Vừa ngoáy mông vừa hát).



Dạo này bà kon in sách ghê nhở. Chiều nay thằng Pi kể về những dự định sách của nó, Chuột rain cũng sắp in sách, rồi mới nãy chát bác Dzũ Dzũ khoe cái bìa sách chuẩn bị in nữa, má ơi, sao thời buổi “khủng quảng” này mà bà kon kéo nhau đi in thơ là sao ? Chỉ có mình bơ vơ toàn viết blog (khóc hận), mai mốt tui sẽ tổng hợp blog tui thành sách cho coi, phà lại mấy người, hức hức….^^



Mình muốn đi, và viết nhiều hơn. Lại cảm giác xấu hổ về tính cách và sự không phù hợp của mình, lại cái kiểu “lạnh lùng” không cần thiết và quả là một khuyết điểm to đùng như thằng Pi nói. Hự, hận, tiếp tục hận, nhưng mình đã nhất quyết là mình sẽ thay đổi. Mình có thể thay đổi mà, đúng không ? Mình thích làm bản thân mình ngạc nhiên, và cũng thích làm người khác ngạc nhiên về khả năng của mình, mình thích, mình thích…



Mai là ngày mấy nhỉ ? 14 à, dạo này mình không cò biết thời gian là cái chi chi nữa, cứ cắm mặt vào laptop từ sáng đến tối, rồi chạy tới chạy lui meeting với 2,3 công ty, mệt phờ râu ^^. Hồi còn nhỏ, mỗi khi đến gần lễ, tết, mình rất hay xem lịch xem lễ tết có nhằm ngày nghỉ hoặc gần ngày nghỉ ko, để được nghỉ nhiều cho sướng. Còn bây giờ, làm freelance một thời gian, mình thấy lễ tết thật là vớ vỉn vì vừa cực (Event rất hay xảy ra trong mấy ngày này), vừa chán (Có thể buộc phải làm việc vì công việc nhiều, trong khi bà kon nô nức trẩy hội), lại càng…nguy hiểm khi lỡ mà cạn túi ngay mấy ngày này thì thôi, chỉ có nước nức nở mà khóc, hị hị. vậy mà 30/4 & 1/5 năm nay rớt cái bẹp ngay thứ 5,6 mới ghê, vậy là bà kon cô bác anh chị em có nguyên một leo 4 ngày nghỉ hoành tráng. Còn với tui thì nó bình thường, chỉ hy dzọng (rất hy dzọng là sau mấy ngày này sẽ có địa hỷ, hihi). Vậy đi.



Mấy nay cứ khoảng 3,4 h sáng là mình lại mò lên Youtube & các trang nghe nhạc để giải trí, vui phết. Tối qua vừa nghe rap gangz vừa nghe sét oánh đùng đùng ngoài trời lúc 3h sáng. 3h sáng mưa tầm tã tới khoảng 6h thì hết, phòng mình ướt chèm nhẹp vì bị dột, nghe đâu ngoài đường nước ngập lõng bõng. Mk. Chán vãi.



À mà quên mất, tớ lại đang tiếp tục tìm nhà để chuyển, ai có chỗ nào chỉ cho tớ với nhá, tớ đội tạ nghìn lần. Tiêu chuẩn rất đơn giản: Giờ giấc tự do, toilet riêng, không bị nóng, có Internet và kha khá rộng, đủ để chưa một mớ hầm bà lằng đồ đạc của mình. Tiêu chuẩn này là ko thể rút gọn được nữa, huhu, vì 1 số lý do nhạy cảm và ….chủ quan nên mình ko thích ở chỗ này nữa, chán vãi.



Bạn Moon (lại) gợi ý, tìm nhà mướn chung nguyên đám, như ngày xưa. ^^ Vui hen ? Cái ngày mà nhóm tụi mình ở chung, bất cứ ai từng thấy qua và chứng kiến, cũng đều ngưỡng mộ và cảm thấy thích thú. Nhưng mình thì lại thiếu can đảm và rãnh rỗi để đứng ra làm những chuyện đó nữa rồi, có những kỷ niệm quả thật là đẹp đến nao lòng những có thể mãi mãi chúng ta sẽ không thể tái tạo ra nó một lần thứ hai đâu, đó là chưa kể những mệt nhoài mà ta đã có..



Lúc chúng ta bắt đầu sống chung, chúng ta chưa lường hết được những khó khăn mà mình gặp phải. Còn bây giờ, bất cứ ai đã từng “đứng ra lãnh đạn” đều sợ xanh mặt hết cả rồi, mình vẫn còn lì, nhưng liệu có an toàn không khi mình đã yếu đuối và rệu rã hơn xưa. Thôi thì, tùy cơ ứng biến….



Tối qua ghép bài Ventu vào một số clip cũ của tụi 123, đoạn đầu video là cảnh ăn nhậu đêm Noel cách đây 2 năm, cảnh thứ hai là một lần ăn nhậu nào đó không có mình và cảnh thứ ba là lần ăn uống linh đình trên KFC Trần Hưng Đạo. Vui, nhiều nụ cười, và tràn ngập hạnh phúc. Mình cũng không muốn níu kéo gì “những người muôn năm cũ” ấy, vì bản thân bọn họ cũng đều đã có những khoảng trời riêng, nhưng mình muốn mỗi lần vào YouTube, nghe Ventu mình sẽ mở bản này lên, để thấy vui tươi, và xem cô gái ở entry trước, để thấy thanh thản. Vậy là đủ ?





Clik Clik !










Hị hị, chương trình tâm sụ đêm phia đến đây là hết, xin kính chào tất cả qý dzị, củm ơn đã em blog. Hihi.



P/S: Lâu rồi ko trả lời comment, entry sau sẽ trả lời comment, hihi.








0 Responses