Tuyết Tùng

Đang ngồi ở Soho, nắng chang chang, tự nhiên mưa ì xèo, mưa như điên, thấy thích thật, chung quy cũng tại vừa nãy đang bị nắng lấn tới chỗ ngồi…



Giờ viết blog, mà ko biết nói gì. Sao mình nghiện blog thế nhở, viết hoài ko chán, dù comment thì lèo tèo vài cái nhỉ ? ^^ mình nghiện mất rồi, ôi, ma túy của tui, thuốc lắc của tui, anh túc đỏ của tui….



Mình thề, ít nhất trong tháng 5 mình sẽ hoàn thành Anh Túc Đỏ version 1, và tháng 6 là Anh Túc Đỏ version 2. Rồi thì mình trả hết nợ, rồi mình mua 1 vài thứ mình cần, rồi mình sẽ lại chuyển nhà, rồi mình sống điều độ lại, mình sẽ cởi mở hơn, mình hiền lành hơn, mình cũng sẽ lanh hơn một chút. Rồi mình sẽ đi học đàn lại (Sáng nay mở đàn ra ngắm em một tý, thấy em nằm đơn côi mà thương em quá), rồi mình sẽ ăn cơm nhiều hơn, ăn đủ chất cho mập lên. Thôi kệ, mình thích bụng bự còn hơn là ốm đói như bây giờ, thà xấu vì mập chứ nhứt quyết không được để xấu vì suy dinh dưỡng, nhìn ghê lăm, ko khéo cứ cái đà này mình tong teo hơn cá bac Trịnh hay bác Kwan mất, huhu.



Mình cũng sẽ đi đây đi đó nhiều hơn, mình sẽ ngủ nhiều hơn, karaoke nhiều hơn, đi du lịch nhiều hơn, viết blog nhiều hơn, chat nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn, nghỉ ngơi nhiều hơn, làm việc nhiều hơn và cả….kiếm tiền nhiều hơn nữa.



Mình sẽ từ bỏ thói quen đi ngủ lúc 5h sáng và thức dậy trong cái nhìn uể oai lúc 1h trưa. Nhiều lúc theo bản năng, 1h trưa thức dậy, oánh răng đi xuống nhà với ý định…ăn sáng (giờ ăn trưa của người ta), gặp người quen buồn miệng chào một câu “hê lô ngày mới”, người ta nhìn mình như con quái dzật.



Mình còn muốn chơi thể thao nhiều hơn, mình muốn đánh cầu lông, chơi tennis và bơi lội. Mình cũng muốn tập thể hình. Mình muốn học thổi sáo, học guitar, học Piano, học thanh nhạc, học nhảy, học dancesprt, mình muốn học tâm lý, học viết văn, học viết báo. Mình muốn & mình muốn…



Giá như một ngày có 48 giờ, và mỗi năm có 24 tháng, vậy là quỹ thời gian của mình sẽ tăng lên gấp…4, mình có thể làm việc 40 h một ngày và ngủ 8h, mình sẽ tha hồ mà cân bằng với không cân bằng, chẳng có gì quan trọng, nhưng quan trọng là mình có thời gian. Đúng là con người ta không cần gì hơn là cần thời gian, mà cũng không có gì nhiều hơn là có thời gian, chúng ta luôn đang có nó, nhưng chúng ta không giữ được nó….Nó đang lao đi, còn chúng ta thì hối hả, và đôi lúc sẽ quên khuấy đi mất….



Giờ thì mình chi cần một giấc ngủ bình yên, một buổi sáng ngồi thẫn thờ ngắm ly café nhỏ giọt và miên man bên tiếng nhạc the sound of silence, thèm da diết một phút nào đó thấy thời gian trôi chậm lại mà ko có, mình lúc nào cũng nơm nớp lo sợ tiếng báo hiệu của một email vừa đến, sợ những dòng message yahoo, sợ những tiếng tút tút của tin nhắn, sợ chuông điện thoại, hay thậm chí sợ cả tiếng gõ cửa từ cánh cửa chẳng bao giờ có ai gõ. Mình trở nên nhạy cảm, chân lúc nào cũng run khi bước xuống cầu thang, bụng lúc nào cũng sôi lên và cổ họng thì khô đắng. Đó là mình, là mình ư ?



Tối qua, trong hậu trường của buổi biêu diễn Belly Dance thành công hơn mong đợi, soi mình vào gương, áo sơ mi tím, cổ trắng, viền đăng ten, tay dài, quần jeans đen HK bó sát người, giày đen. Tóc vuốt keo dựng ngược, Tôi vẫn nhận ra mình, vẫn hoàn toàn nhận ra một thứ gì đó vĩnh cửu mà tôi từng tôn thờ, nhưng đó không còn là một cảm giác tự mị như cách đây 5 năm mà mình từng có, mà chỉ là sự mệt mỏi của đôi mắt thâm quầng và một cái đầu rỗng, không nhớ nổi một chương trình dài 2 tiếng, thấy hoang sơ những áng thời gian trôi như điên. Và ánh đèn nhập nhòe.



Trong tiếng nhạc bập bùng khiêu khích ấy, và hàng trăm cặp mắt đang ngóng lên sân khấu trống trơn, tôi thèm là một vũ công, múa kiểu nào cũng được, một mình với cái sân khấu ấy. Hôm nay, tôi có toàn quyền, như một niềm tin khiếp đảm về quyền lực của mình, có bao nhiêu người ngưỡng mộ tôi, và bao nhiêu người sẽ khinh bỉ tôi. Dù gì thì tôi cũng đã không lên. Mà dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi.




Vui sống và mệt mỏi là 2 cảm xúc đấu trí nhau !

1 Response
  1. Anonymous Says:

    vũ công trên sân khấu rất hạnh phúc. thế là đủ