Tuyết Tùng

love-1.jpg image by vanphilinh



Thực ra, tôi không thể nào nuốt trôi được cái tư tưởng “Không có tình yêu vĩnh cửu” của một ai đó, nhất là của một ai đó đang yêu…

Thì sao ? Dẫu cho nó có là sự thật. Nhưng liệu ta có thể chấp nhận người yêu mình lúc nào cũng mang trong lòng cái khái niệm đó, rằng một ngày nào đó hai đứa mình phải xa nhau, hết yêu nhau, thậm chí ra đường không thèm nhìn mặt nhau….v.v.v. Ngụy biện ? Khi yêu ai mà ko muốn yêu vĩnh cửu ? Khi yêu ai lại muốn mai này phải xa ? Sao cứ phải góp nhặt những vụn vỡ của quá khư để suy đoán cho sự phai tàn của tương lai và thời gian. Thà là “Trong tất cả những thứ tồn tại vĩnh cửu, thì tình yêu là thứ tồn tại ngắn nhất”, chứ đừng bao giờ thốt lên rằng “Không có tình yêu vĩnh cửu”, vì nó sẽ là một nhát dao cứa sâu vào trái tim người bạn yêu, đã yêu, và đang. Hay nói cách khác, rằng bạn chỉ là một kẻ qua đường xem tình yêu như một cuộc rong chơi, như “bàn tiệc nào rồi cũng sẽ tàn”, bạn đặt tình yêu vào những hệ quy chiếu tầm thường và đơn giản như vậy ư ? Bạn có tôn trọng họ ko ? Tình yêu của mình ấy…

Dạo này mình dị ứng với…trẻ con, nhất là trẻ con mà hay triết lý (là mình đấy, cách đây 4-5 năm) luôn miệng phát ngôn những câu nói rủng rẻng về tình yêu mà thực sự chẳng biết gì về nó. Quả là việc phát biểu về một thứ mà mình chẳng hề biết, nó dễ hơn là viết một bài tản văn nho nhỏ về một thứ mà mình yêu. Khi bạn say mê thực sự, bạn sẽ trở nên….có tâm hơn, cẩn thận hơn, suy nghĩ chín chắn hơn chứ không phải là cái cách lấy 1 đối tượng làm cả một hệ thống và suy ra cả một hệ tư tưởng chân lý. Quá nhảm. Thật khó khăn để đạt được, và giữ được tình yêu chân chính, và quả là một việc khó khăn để giữ tình yêu được trường tồn. Nhưng điều gì đã khiến người ta ngày càng mất lòng tin với tình yêu như vậy ? Sự phản bội ư ? Lừa lọc ? Hay dối trá ? Hay sự tham lam, nghi kỵ, nhỏ nhen ? Hay sự ích kỷ ? Hay tính trẻ con, bất cẩn, thiếu thân thiện ? Có nhiều người gần như cứ sống và sống chung với những thứ dịch hạch đó, để rồi một ngày chính những thứ đó đã điều khiển họ phát ngôn ra những thức bullshit vớ vẩn như “Không có tình yêu vĩnh cửu” mà không hề biết: Không phải cái gì vô hình cũng là không tồn tại. Mà bạn biết ko, có một thứ thuốc an thần luôn luôn và lúc nào cũng có thể hóa giải mọi thứ phiền muộn và đau đơn kể trên: Là sự tha thứ..

Tha thứ thì dễ, mà quên mới khó. Mà một khi đã quên, tình yêu vẫn cứ tồn tại và lẩn quẩn ở đâu đó trong quá khứ và những kỷ niệm, chứ chưa bao giờ chết. Ko chết, ko chết được. Chỉ là có lẽ, sẽ có lúc, nó tan ra trong đâu đó ở hư vô mà thôi. Chắc vậy.

Nên càng ngày, tôi càng muốn “nôn mửa” khi nhìn thấy những thằng con nít, khoác vai nhau và khuyên bảo bằng một giọng nói rất chi là người lớn:” Này, yêu chi cho nhiều. Yêu in ít thôi, vì làm gì có tình yêu nào vĩnh cửu.”

Vâng, và tôi nôn mửa.


0 Responses