Tuyết Tùng


Tấn Trò Đời

Từ hôm ngồi gẫu với thằng Pi ở vỉa hè, mình cứ bị ám ảnh về phi vụ “kịch bản phim truyền hình”.. Biết chắc là không đủ sức, nên mộng cao thì không dám, nhưng có tò mò không hiểu giai đoạn “mỳ ăn liền” của phim Truyền hình VN nó ra cái chi chi, mình bèn tận dụng toàn bộ kẽ hở và thời gian rãnh lên dienanh.net và yxine để tìm hiểu về quá trình biên kịch & học hỏi các cao thủ viết kịch bản phim. Đúng là….một trời hoa lá những ý tưởng, kịch bản mẫu, đoàn hội đội nhóm hằm bà lắng quá trời quá đất, tìm một cái gì đó hợp gu cứ như là đãi cát tìm vàng. Chả trách gì Vũ Ngọc Đãng tự viết kịch bản, rồi tự đạo diễn luôn, cho phẻ, hỉ ? Đỡ mất công trải qua giai đoạn hội ý giữa nhà biên kịch và đạo diễn J

Ngồi ngẫm lại, view một lượt qua tất cả các phim truyền hình mà mình từng coi hoặc từng để mắt đến, kah3 dĩ chọn được một vài phim để “học hỏi” như sau:

- Phim hai lúa gì đó, hình như vẫn còn đang chiếu trên HTV7 ? (Hai lúa lên đời thì phải???)

- Phim gì về Mẹ chồng nàng dâu tùm lum tà la, tối ngày toàn vợ chồng mẹ con cái vợ chồng mẹ con cái phăng tới…

- Hương phù sa – Phim này coi được vài tập, thấy ấn tượng vì thích….Tăng Thanh hà, và ấn tượng vì phim được nhiều người khen quá ?

- Một ngày không có em – Nhớ khá rõ vì coi được ngay từ những tập đầu (mình ít khi xem phim truyền hình nào được mấy tập đầu, toàn chen ngang khúc giữa), nhưng bỏ lửng nên dek biết kết cuộc thế lào.

- Bỗng dưng muốn khóc.

Bỗng dưng muốn khóc là bộ phim mình…….ghét nhất. Và có lẽ bất cứ ai xem phim truyền hình Việt với con mắt chuyên môn & nhà nghề đều cho rằng kịch bản của BDMK là một thảm họa cho phim truyền hình VN. Nhưng đến bây giờ, ngồi ngẫm lại mới thấy, BDMK gần như là một bộ phim truyền hình thành công nhất từ trước đến giờ (ở miền Bắc mình ko rành), được chiếu đi chiếu lại trên các kênh lớn (vtv1, htv7, vtv3), các kênh truyền hình cáp và hầu hết tất cả các đài ở miền Tây đều chiếu lại phim này. Sức hút lớn, mạnh, hấp dẫn, mặc dù lời thoại nhiều chi chít, logic vỡ nát và tất cả những gì bộ phim có chỉ là xoay quanh những giận hờn, cãi vã vu vơ, nhưng “cảm xúc” bước ra từ thinh không mà để ý kỹ sẽ chẳng hiêu từ đâu mà tâm lý đó xuất hiện ? Nhưng BDMK lại thành công, quá thành công khi không chỉ các bạn sinh viên, học sinh 20, 21 thcih1 đã đành, ông già 60 cũng cười sặc sặc khi coi phim này, bà lão 50, ba mẹ mình trung niên 40, thằng em nhỏ em mình con nít 13, gái miền quê 18 cho đến gái thành thị 28 đều tít mắt mê phim này. Bản thân mình….ghét phim này, nhưng vẫn ko thể phủ nhận là mình bị nó mê hoặc gần như từ đầu đến cuối, vẫn hay chờ đợi để được xem phim, tò mò khi xem hết 1 tập và vỗ đùi tức tối mỗi khi đang xem mà gặp quảng cáo. Bản thân mình ghét nó, nhưng vẫn thích nó, đó là lý do tại sao BDMK lại thành công ? Nó có sức ảnh hưởng đến mọi lứa tuổi ?

Một ngày nào đó, bạn sẽ bỗng dưng….nổi hứng muốn viết kịch bản phim, và tôi sẽ cam đoan rằng bạn ko thể thành công nếu không biết..chọc tức người khác. Xây dựng tâm lý đi ngược với tâm lý khán giả là điều thực sự cần làm, dù đôi lúc nó hơi có vấn đề trong những khái niệm về logic, nhưng cái cơ bản là nó khơi gợi sự tò mò và tức tối ở người xem. Kiểu như hồi nhỏ, mỗi lần xem phim thấy nhân vật xử sự ngu ngốc đến phát tức, đến bật khóc mà mình cứ thắc mắc mại ko biết tại sao người ta lại làm thế ? kiểu như trời ơi ngoài đời làm gì có ai làm vậy, nhưng sao trong phin lại như vậy, bây giờ mới hiểu, gây tức tối cũng là một nghệ thuật khiêu khích và giữ gìn khán giả đầy quyến năng. Tâm lý nhân vật càng mâu thuẫn, nhân vật càng ngu, con người càng ác, các tuyến nhân vật càng chồng chéo càng làm nhiều người chú ý và say mê với bản hơn. Bởi mới nói, không thể viết được kịch bản phim khi bạn nhìn nó như một người khán giả, cũng như không thể đánh giá rằng phim có hay hay ko dựa trên con mắt của nhà chuyên môn.

Hóa ra mình nhầm. Vì BDMK quả thật là một thành công vang dội trong phim TH Việt, ít ra là với khán giả. Còn ở mức độ….văn học và nghệ thuật, dĩ nhiên, mình vẫn thấy nó nhảm nhí vô cùng ^^.

Trở lại với vấn đề viết…kịch bản phim, mình vẫn đang tự hỏi là không biết giữa viết viết kịch bản cho 30 tập phim truyền hình và viết 1 cuốn tiểu thuyết thì cái nào khó hơn cái nào ? Dĩ nhiên là mình chưa đủ tư cách bước chân vào chốn dày dặn gió sương đó, nhưng học hỏi trước âu cũng là một cái lợi ^^ vì người ta, dĩ nhiên, không thể sống mãi với những Truyện rất ngắn, tản văn hay những bài thơ viết vội kiểu đặt hàng được.

Mình muốn, à không, mình cần, sống khác đi.

Đọc blog của bọ Lập, nhà văn Nguyễn Quang Lập, nghe bọ kể viết Tình Cát (tiểu thuyết) 400-500 trang xong lần đầu tiền, đang chỉnh sửa thì cháy ổ cứng mất hết, viết lại. Viết lại đã xong, vẫn đang rung đùi ngồi chỉnh sửa thì lại bị virus ăn hết, lại mất. Lại viết lại, và đã viết xong. Ngưỡng mộ, mình ngưỡng mộ quá, bản thân mình viết một cái truyện 5000 chữ mà lỡ lạc mất là chán luôn chả thèm viết nữa, kiểu như mấy bạn viết blog thường viết được 400-500 chữ mừng húm bấm nút post xong mất luôn, chả thèm viết lại ấy. Đằng này bọ Lập ghị mọ viết đi viết lại một quyển tiểu thuyết, quả là chỉ có niềm dma9 mê mới đẩy con người ta đi xa như vậy được.

So sánh bản thân mình với một nhà văn gạo cội thì thật là…trơ trẽn, nhưng mình vẫn muốn làm điều ấy, kiểu như một sự…răn đe: Ánh Sáng Tím, mày mà không làm một cái gì đó để thành công, thì không khéo sẽ trở thành Balzac nhưng ko thể loay hoay làm sao ra được Tấn Trò Đời, và bị đè chết bợi một khối nợ nặng khổng lồ trên vai (ẹc ẹc). Mô phật, làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây ?

Chuyển đề tài cái: về quê là bị bệnh ngay tắp lự, đúng mùa này. Đúng mùa này, cách đây 4 năm, trễ hơn 1 chút mình cũng bị viêm họng kiểu liệt giường liệt chiếu như bây giờ, trước ngày thi đại học phải tiêm đúng 7 mũi thuốc mới đỡ đau họng và mệt người, kể từ lúc ấy đến bây giờ là từ tháng 5 đến tháng 8 là mình cứ bệnh kiểu này suốt. May là về quê rồi chứ cắm chốt ở sg mà bị bệnh là chết luôn, ko ai nuôi ^^

Về nhà thật khỏe, sướng rơn ^^ Ngày trước có đeo chiếc nhẫn bạc chà bá trên tay, mẹ mua, sau khi đeo 2 năm thì chiếc nhẫn trở chứng long hột xoàn ra ^^ ko đeo nữa, mẹ bảo bữa nào mua cái khác, phải đeo đồ bạc để tránh gió độc (ặc ặc). Lần ni về nhà, bảo con có nhẫn bạc rồi (nhẫn cặp với em nấm), mama bảo nhẫn nhó quá cha ăn thua, mua liền cho 2 chiếc vòng bạc bé tý hin bắt đoe vào. Ồ yeah, đeo thì đeo, người ngợm thế lày thì đeo cái chi cũng đẹp, nhưng trông có buồn cười lắm ko nhở ?Hehe…

Mai là lễ rồi, nghỉ lễ hoành tráng bà kon ạ. Chụt chụt……

P/S: Mặc dù “đã cố ngăn cản”, nhưng vẫn không sao kiềm được trái tim “ré lên sung sướng” khi thấy “kẻ thù” mình bị “thất bại”. Cười hả hê trên nỗi đau của người khác, liệu có ác độc quá không ?


0 Responses