Tuyết Tùng

Cần một lời tiếp sức để đi xa…

Tháng 12, nhiều lúc chỉ muốn bưng mặt khóc.

Để chia sẻ cảm xúc được với một ai đó thì rất khó, để vừa chia sẻ vừa được đồng cảm lại càng khó hơn. Ví dụ như như than thở “việc nhiều quá”, sẽ bị hỏi “làm chi nhiều vậy, tiền xài đâu cho hết”, hoặc là “Việc nhiều thế, chia làm bớt coi”, hoặc là “Thôi nghỉ làm, đi chơi đi…”, hoặc là… blah blah blah, sao thấy ko câu nào đúng ý mình.

Chỉ mún một cái gãi đầu, kêu sột sột sột, rồi gàu văng tùm lum. Biểu “Trời ơi, sao gàu dữ vậy nè. Làm việc quên gội đầu lun hả? Đi gội đầu, mau!”. Vậy đó, mà biết đâu đỡ bùn hơn…

Hồi chiều chạy xe về nhà, chỉ muốn khóc thét lên giữa phố, gào rú giữa đám đông, cho ngừi ta biết mình khùng. Bị khùng mà giấu, đó cũng là một nỗi bi kịch đầy ám ảnh mà chúng ta khó có thể gọi tên. Trời ơi, sao có những thứ tưởng đơn giản mà lại fưck tạp đến như dzị?

Tháng 12 rồi đó, trời lành lạnh, thành phố ngập sắc đỏ. Hồi chiều lụm được cái nón Noel nhỏ xíu, gắn lên đầu con búp bê Shin – Cậu bé bút chì, nhìn êu cực, lấy ngay làm avatar. Kể ra thì cũng đủ vui cho một ngày cuối tháng nhiều nỗi sợ, bực bội và buồn.

Tháng 12 rồi đó, phải cẩn thận với những lời đường mật, tán tỉnh, dụ dỗ. Có những loại “yêu quái” chỉ muốn tìm một bờ môi, mượn một bờ vai cho qua ngày đoạn tháng, nhứt là Noel này . Phải phòng thủ trước những câu vu vơ đại loại như “Lạnh quá ”, “Cô đơn quá ”, “Noel này chắc buồn lắm…”, Hay suồng sã hơn là “Ước gì có người yêu cùng trải qua Noel này nhỉ..”, hoặc là “Noel này chỉ ước có người để ôm…”.v.v và v.v Thôi thì đủ mọi kiểu, đủ mọi cách, đủ mọi trò để người ta tìm đến nhau và dắt díu nhau qua cái mùa đông lạnh cóng này . Kể cũng hay, vì dù gặp nhau chỉ để rồi vỡ tan, thì đó vẫn là một kỷ niệm đẹp...

Nhiều lúc cứ loay hoay với bản thân mình, giữa những mưu cầu bền chặt và những bộc phát tức thời. Thôi, không thèm mơ ước được nổi tiếng nữa, dù mình chưa bước đến được cả vòng gửi xe của cái mỹ từ ấy. Chỉ thấy giờ trong lòng rực một nỗi hoang phế , một trời kỷ niệm đầy những điêu tàn và loạn lạc. Ôi, ta đang hoang mang với tuổi trẻ của mình ư, hay ta đã già rồi và nhiệt huyết đã chết tự bao giờ mà chẳng biết.

Có những thứ đã qua đi không lấy lại được, nhưng cũng có mấy thứ, cứ đi qua, rồi đi lại, rồi đi qua, rồi đi lại.. Không chụp thì không được, đại loại vậy.

Đang hơi mất một chút niềm tin vào cuộc sống, tình yêu, danh vọng, Đang hơi lạc hướng. Cần một cú huýt, cần một cái níu tay, cái một cái vò đầu, cần một cái tát, hay bất cứ thứ gì có khả năng gây ra sự bất ngờ và tranh cãi…

Và cần lắm những ngày dài ăn đủ, ngủ đủ, vui chơi và làm chuyện đồi bại đủ. Có nhiêu đó thoy, mà ước hoài hổng được… là xao, là xao, là xao...

Tuyết Tùng


Lâu rồi không review sách, cảm thấy tội lỗi với bản thân mình và đống sách nằm chèo queo ở nhà kinh khủng. Thôi thì viết vội vài dòng cho nó có sinh khí, dù sao thì cũng vừa mới ngốn vài cuốn xong.


http://blogwiese.de/files/2009/04/daniel-glattauer-gut-gegen-nordwind-buchempfehlung.jpg


Cưỡng cơn gió bấc: Mời hỏi bác Gu gồ, cho ra một đống… kết quả với hàng chục bài review khác nhau, đủ mọi loại khen nức khen nở, khen sơ sài khen kỹ lưỡng, khen phân tích khen tổng hợp, khen khích khen cuồng, giờ tui mà viết khen nữa thì thành ra nhạt quá, hehe. Mà giờ hông lẽ chê, chê cũng hông được vì sách hay quá sao mà chê được, hehe..


Cưỡng cơn gió bấc làm tui nhớ Cô đơn trên mạng đến da diết, nhớ tới một Jakub đầy lý tính nhưng cũng hết sức tình cảm, tinh tế và ngọt ngào. Một thiên tình sử đầy gian dối, thực dụng và nhiều tội lỗi nhưng không thể cưỡng lại, như cơn gió bấc đầu mùa đã tràn qua đây, len vào cửa sổ đòi hỏi con người phơi trần cái sự thật cảm xúc của bản thân mình. Như chính bản ngã của cái lạnh, thấu hết tâm can từ trong xuyên ra, như tình yêu, như định mệnh…





Cưỡng cơn gió bấc có lối đối thoại đầy sức ma mị, nhiều mãnh lực và cuốn hút đến từng dấu chấm. Tất cả mọi ngôn từ đều toát lên vẻ huyền bí và thông minh bậc thầy của nó. Leo, một nhà tâm lý học ngôn ngữ chuyên nghiên cứu khả năng giao tiếp và ngôn ngữ của con người trên những bức email, và Emmi, một cô gái hết sức bình thường với một gia cảnh cũng khá bình thường (dù lắm bi kịch), họ đã gặp nhau, hiểu nhau, mến nhau, và yêu nhau chỉ thông qua những câu chữ. Những câu chữ có khả năng nhìn thấu thế giới, kiến tạo và xây dựng những tưởng tượng mơ hồ mà người ta nghĩ về nhau, và tất cả những thứ đó rốt cuộc, cuối cùng cũng không thể thoát được vòng tròn định mệnh.


Cưỡng cơn gió bấc là một cuốn sách đáng đọc, nếu bạn đang muốn thấu hiểu tình yêu và đang mất dần niềm tin với những tình yêu “trên mạng”, những tình yêu xa xôi không có hứa hẹn “đến đâu là đến đâu”, những tình yêu không có khoảng cách mà thay vào đó là những lỗ hổng chân không, nó hút tất cả mọi thế giới quan của hai người đang yêu vào đó và trộn lẫn chúng với nhau, những tình yêu mà ta không thể nào hiểu ra được cho đến khi bản thân mình tự trải nghiệm nó…


http://images-eu.amazon.com/images/P/8374696443.02.LZZZZZZZ.jpg


Cưỡng cơn gió bấc cũng có kết thúc gần giống như Cô đơn trên mạng, một sự “tái thiết lập” hoà bình đầy đau đớn sau chiến tranh, như chú thỏ non trở về khu vườn ngây dại của mình sau nhiều giờ đùa chơi với sói, vết rách đầy mình và chân tướm máu, để rồi tiếp tục tướm máu mãi mãi về sau đó cho đến cuối cuộc đời, vì đã dại dột trót yêu và bỗng dưng lãng quên một tình yêu ngọt ngào và mãnh liệt. Nhưng sói là sói, và thỏ là thỏ, mãi mãi hay muôn đời chẳng thể kết hợp được với nhau…


Cá nhân mình thấy truyện này buồn, quá buồn, nhưng không phải là cái nỗi buồn “tắt thở” như Cô đơn trên mạng đã từng kiến tạo nên, Cô đơn trên mạng là một bức tranh đặc sắc, bao trùm, nó gây chấn động bởi nhiều thứ râu ria trong một tổng thể u ám và bi đát, còn Cưỡng cơn gió bấc mang nặng tính bi kịch cá nhân, sự dằn dỗi trong chính bản thân của mỗi người và nó cũng hết sức… Hàn Quốc, cũng trẻ con, cũng đàn bà, cũng là những nỗi buồn và nút thắt vô cớ, nhưng tất cả mọi thứ đó lướt qua đều rất nhẹ nhàng và êm ái, như một vệt màu, hai vệt màu, rồi 10 vệt màu nhỏ nhoi quét xuyên suốt trên tấm lụa trắng, một tác phẩm nghệ thuật đầy nỗi buồn nhưng lắm niềm vui, và ngược lại.


http://stadtsolist.de/media/picture/Glattauer/GlattauerWEB.jpg


Thủ pháp nghệ thuật của Daniel Glattauer trong cuốn này khá nhiều, nhưng bí ẩn và tinh tế, dụng công dụng chữ nhưng không khiến cho người đọc có cảm giác bị tác giả khoe khoang, kiến thức rộng và khả năng đào sâu đến tận cùng chân tướng của sự vật đã khiến cho Cưỡng cơn gió bấc trở thành một tác phẩm có sức quyến rũ chết người. Dịch giả Lê Quang dịch cuốn này hay, có đầu tư và giọng văn thanh thoát.


Khuyết điểm của quyển sách này là “thần tượng hoá” tình yêu trên mạng, mọi thứ diễn ra có vẻ trơn tru và mang hơi hướm cổ tích nhiều quá, là sự kết hợp giữa Marc LevyJanusz Leon Wísniewski (không bao giờ nhớ nổi tên của cha này), một sự giao thoa tài tình.


Cuốn này có phần 2 là Con sóng thứ bảy , đã đọc luôn rồi nhưng để review sau hen, sẵn mấy bữa nữa review Khói trời lộng lẫy luôn , coi như tuần này review được 3 cuốn, trả nợ cho mấy tháng liền ko thèm review sách, hehe.


http://static.twoday.net/walkuere/images/alle-sieben-wellen.jpg


Alle sieben Wellen (Con sóng thứ bảy)


http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/6/files/2010/10/Ra-sach-Con-song-thu-bay-tap-2-cua-Cuong-con-g_Tin180.com_001.jpg


Con sóng thứ bảy ở VN


http://tiki.vn/media/catalog/product/cache/1/image/9df78eab33525d08d6e5fb8d27136e95/k/h/khoi_troi_long_lay.jpg


Khói trời lộng lẫy của cô Tư


Tuyết Tùng

Từ tối thứ 7 tới giờ cứ lười lười sao đó bay, nên làm biếng review VN Idol quá.




Cái đầu tiên cần nói là trình độ nói nhảm của bạn Phan Anh càng ngày càng tăng nha , có lẽ do yêu cầu của thời lượng chương trình và sức ép của dư luận quá nên Phan Anh phải học đòi nói vài câu vui vui, kiểu tán gẫu hay đối đáp với các thí sinh cho nó nhộn nhạo, bớt tẻ nhạt, nhưng pha trò kiểu "Lân Nhã ko thích lái máy bay bà già" thì có vẻ là vô duyên tợn.


Đêm thi "Những bài ca không quên" nên thay bằng "Đêm nhạc Trịnh" thì tốt hơn, cho thống nhất về tiêu chí, chứ có nhiều bài người này nói nhớ mà người kia bảo quên, thì thật là lọt xọt. Cá nhân tui cũng nghĩ Những bài ca không quên nên hiểu rõ là những bài ca tiền chiến, hát và sáng tác trong thời kỳ chiến tranh, nói về chiến tranh thì đúng hơn, chứ còn Khát Vọng và Mặt trời bé con thì có vẻ không đúng chủ đề lắm. Anyway, mỗi người 1 cách nghĩ



Gần tới vòng cuối rồi, tui dự đoán một chút về các "top" coi sao nha.


Top 6 thì ai cũng biết rồi: Nhã - Lều, Khoa - Hương, Đức Anh - Linh


Top 5: có thể Đức Anh hoặc Lều sẽ rớt, khả năng Đức Anh rớt cao hơn vì Lều còn... giá trị lợi dụng, với lại đêm nhạc vừa rồi Đức Anh cũng ko thành công lắm.


Top 4: Lều rớt, còn lại cặp Khoa - Hương, Nhã - Linh


Top 3: Linh rớt, BGK vớt, coi như vẫn còn top 4.


Top 2: Khoa và Linh đồng loạt out, hoặc Nhã và Linh. Cá nhân tui ủng hộ Khoa đi đến top 2 hơn (dĩ nhiên), nhưng Lân Nhã là gà của BHD nên ai mà biết được.


Top 1: Vietnam Idol = Mai Hương. Không thể là ai khác được.



Tại sao không phải là Linh? Linh thiếu sự trẻ trung, thiếu chất đột phá, Linh thiếu hẳn đi chất Giải Trí, mà nên nhớ dù sao đi nữa thì VN Idol cũng chỉ là "cuộc chơi thương mại", không phải là trường nhạc viện đào tạo thế hệ ca nhạc sỹ ưu tú cho nước nhà. Trong cuộc thi này thì Linh thực sự nổi bật, nhưng quăng ra showbiz bây giờ thì Linh khá nhạt nhoà



Tại sao không phải là Nhã? Nhã cần rèn thêm về phong cách và khả năng định hình bản thân, chưa đủ bản lĩnh và tự tin để trở thành một Idol. Tuy nhiên, khả năng Nhã thành Idol cũng khá cao bởi ko chỉ là gà của BHD mà còn vì biệt danh "8 lúa" mà chương trình đặt ra cho Nhã. Tiêu chí của Vietnam Idol là gì, nhớ lại coi: From zero to hero . Từ "8 lúa" mà thành thần tượng âm nhạc cho giới trẻ thì quá khớp rồi còn gì.


Tại sao không phải là Khoa? Dù nói ra điều này đau lòng, nhưng Khoa còn yếu về nhiều thứ, bản lĩnh chưa bộc phá gì nhiều ngoài nét dễ thương và một giọng hát dễ chịu. Nếu Khoa tự tin và mạnh mẽ hơn tý nữa, chịu chơi hơn tý nữa, có sắc vóc hơn tý nữa, vũ đạo tốt hơn tý nữa thì chắc sẽ đi đến vòng cuối rồi.


Tại sao không phải là Lều? Cột hơi yếu, Lều còn là một dấu chấm hỏi trong Vietnam Idol, dù đã được để mắt rất nhiều nhưng chưa có vòng nào Lều thực sự chứng tỏ được bản lĩnh của mình vượt trội các thí sinh khác, trong khi Uyên Linh và Mai Hương lại thường xuyên dẫn đầu.


Vậy túm lại, khả năng Mai Hương đoạt giải nhất vẫn là cao nhất



Giờ tới review vòng "Bài ca không quên" này nha. Nói ngắn gọn thôi vì lười quá.


Mai Hương hát vòng này thiếu ấn tượng, không có gì đột phá, không lưu lại được gì nhiều. Trang phục cũng không dễ nhớ như các vòng trước. Có lẽ vòng này Hương đang kìm lại để đi chậm hơn, kiểu lùi 1 bước để vòng sau tiến thêm 2 bước. Không có gì để phàn nàn về giọng hát!


Đăng Khoa, mặt trời bé con, rất hợp với dáng em, style lãng mạn, nhẹ nhàng, trẻ con, cá tính, thơ ngây. Vòng này không chê Khoa vào đâu được hehe, chỉ có điều tui nhớ DK trong phong cách áo lính thuỷ hải quân quá,s ao bạn ấy ko mặc đồ kiểu đó nữa?



Lều Phương Anh, bài này tui ấn tượng nhất chương trình, vì giai điệu hay và quan trọng là nó đi đúng chủ đề, tinh thần của đêm diễn nhất. Ai cũng bảo LPA hát lúc tập hay hơn hát thiệt, tui cũng thấy vậy, Lều diễn thấy còn căng quá, không thoải mái tự tin nhẹ nhàng như Siu black gì hết, haizz.


Đức Anh, tui khoái bài này nè, hồi đó coi Tiếng hát truyền hình nghe muốn mòn 2 cái lỗ tai. tui khoái vũ đạo của DA nhưng tuần này không bênh bạn ấy được rồi, không hay tý nào. Bộ đồ cũng kém liên quan. Giọng Đức Anh hơi thiếu sắc sảo nhưng hát bài này rất ra chất!


Lân Nhã: oh, my favourit song, thik 5 dòng kẻ hát bài này nè. Giọng bạn Nhã dày quá nên hát bài này nghe lạ, tui thích cách hát thì thào, du dương hơn. Nhã hát bài này hơi đuối và chưa đủ... mặn, còn nhạt lắm, nhưng luyện thêm thì sẽ rất rất good. Khoái bộ đồ của Nhã, dù chẳng liên quan.


Uyên Linh: Giống Mai Hương, trôi qua tuồn tuột, dù hát hay và kỹ thuật thanh nhạc tốt. Hát chuẩn chưa phải là tốt, hát chuẩn mà còn phải để người ta nhớ nữa thì mới thực sự thành công. Nói chung, cái gì trọn trịa quá sẽ mất đi cái hay ho và thú vị.

Labels: 0 comments | | edit post