Tuyết Tùng

Cần một lời tiếp sức để đi xa…

Tháng 12, nhiều lúc chỉ muốn bưng mặt khóc.

Để chia sẻ cảm xúc được với một ai đó thì rất khó, để vừa chia sẻ vừa được đồng cảm lại càng khó hơn. Ví dụ như như than thở “việc nhiều quá”, sẽ bị hỏi “làm chi nhiều vậy, tiền xài đâu cho hết”, hoặc là “Việc nhiều thế, chia làm bớt coi”, hoặc là “Thôi nghỉ làm, đi chơi đi…”, hoặc là… blah blah blah, sao thấy ko câu nào đúng ý mình.

Chỉ mún một cái gãi đầu, kêu sột sột sột, rồi gàu văng tùm lum. Biểu “Trời ơi, sao gàu dữ vậy nè. Làm việc quên gội đầu lun hả? Đi gội đầu, mau!”. Vậy đó, mà biết đâu đỡ bùn hơn…

Hồi chiều chạy xe về nhà, chỉ muốn khóc thét lên giữa phố, gào rú giữa đám đông, cho ngừi ta biết mình khùng. Bị khùng mà giấu, đó cũng là một nỗi bi kịch đầy ám ảnh mà chúng ta khó có thể gọi tên. Trời ơi, sao có những thứ tưởng đơn giản mà lại fưck tạp đến như dzị?

Tháng 12 rồi đó, trời lành lạnh, thành phố ngập sắc đỏ. Hồi chiều lụm được cái nón Noel nhỏ xíu, gắn lên đầu con búp bê Shin – Cậu bé bút chì, nhìn êu cực, lấy ngay làm avatar. Kể ra thì cũng đủ vui cho một ngày cuối tháng nhiều nỗi sợ, bực bội và buồn.

Tháng 12 rồi đó, phải cẩn thận với những lời đường mật, tán tỉnh, dụ dỗ. Có những loại “yêu quái” chỉ muốn tìm một bờ môi, mượn một bờ vai cho qua ngày đoạn tháng, nhứt là Noel này . Phải phòng thủ trước những câu vu vơ đại loại như “Lạnh quá ”, “Cô đơn quá ”, “Noel này chắc buồn lắm…”, Hay suồng sã hơn là “Ước gì có người yêu cùng trải qua Noel này nhỉ..”, hoặc là “Noel này chỉ ước có người để ôm…”.v.v và v.v Thôi thì đủ mọi kiểu, đủ mọi cách, đủ mọi trò để người ta tìm đến nhau và dắt díu nhau qua cái mùa đông lạnh cóng này . Kể cũng hay, vì dù gặp nhau chỉ để rồi vỡ tan, thì đó vẫn là một kỷ niệm đẹp...

Nhiều lúc cứ loay hoay với bản thân mình, giữa những mưu cầu bền chặt và những bộc phát tức thời. Thôi, không thèm mơ ước được nổi tiếng nữa, dù mình chưa bước đến được cả vòng gửi xe của cái mỹ từ ấy. Chỉ thấy giờ trong lòng rực một nỗi hoang phế , một trời kỷ niệm đầy những điêu tàn và loạn lạc. Ôi, ta đang hoang mang với tuổi trẻ của mình ư, hay ta đã già rồi và nhiệt huyết đã chết tự bao giờ mà chẳng biết.

Có những thứ đã qua đi không lấy lại được, nhưng cũng có mấy thứ, cứ đi qua, rồi đi lại, rồi đi qua, rồi đi lại.. Không chụp thì không được, đại loại vậy.

Đang hơi mất một chút niềm tin vào cuộc sống, tình yêu, danh vọng, Đang hơi lạc hướng. Cần một cú huýt, cần một cái níu tay, cái một cái vò đầu, cần một cái tát, hay bất cứ thứ gì có khả năng gây ra sự bất ngờ và tranh cãi…

Và cần lắm những ngày dài ăn đủ, ngủ đủ, vui chơi và làm chuyện đồi bại đủ. Có nhiêu đó thoy, mà ước hoài hổng được… là xao, là xao, là xao...

0 Responses